Cố Khanh Khanh một đôi mắt to ngấn nước  Sở Đại   lời nào.
Không khí cứ như  giằng co.
"Sở Liên Trường ..." Triệu Trạch đến  thuốc, khi thấy Cố Khanh Khanh đang ở đó thì "nha" một tiếng.
“Em gái Khanh Khanh, tối hôm qua ngủ ngon ? Lời  ít nhiều mang điểm u oán.
Cố Khanh Khanh ngẩng đầu  thấy một  quầng thâm mắt  cặp kính cận,  khỏi giật : "Anh Triệu? Mắt     ?"
Triệu Trạch  giận  buồn ,  hiệu cho Sở Đại cởi áo sơ mi,  đổi dược cho .
Sở Đại liếc  Cố Khanh Khanh bên cạnh,  chút do dự. Triệu Trạch dứt khoát động thủ đẩy   cởi cúc áo sơ mi.
“Còn   nhờ phúc của em, tối hôm qua trực cả đêm." Triệu Trạch cắt bỏ băng vải quấn  n.g.ự.c của Sở Đại, Cố Khanh Khanh trộm liếc mắt ,  thấy m.á.u nhiễm một vòng, hốc mắt đỏ bừng.
"Không  việc gì." Sở Đại thấy Khanh Khanh sắp  đến nơi, kéo cái áo sơ mi che : "Không đau."
Cố Khanh Khanh càng  dữ dội hơn,  chỉ vì vết thương của  , mà còn vì   sắp   đóng quân ngoài đảo , khả năng về   còn gặp  nữa.
Đoàn trưởng    chậm rãi thuần hóa, mà tình hình hiện tại    còn ở đây nữa, còn thuần hóa kiểu gì nữa.
Sở Đại cùng Triệu Trạch hai mắt  , hai  đàn ông to lớn chẳng  biện pháp gì, Triệu Trạch vội vàng đổi dược cho Sở Đại xong thả  một câu bỏ chạy, đầu còn  dám  : "Khanh Khanh ,    trách em, về nhà đừng  với chị A Niệm,  còn   trại thương binh ..."
Giọng  biến mất  cùng biến mất khỏi cửa, Cố Khanh Khanh   Sở Đại  thấy bóng dáng chật vật của bản , xoay  sang chỗ khác , tay cứ quẹt nước mắt  ngừng.
Sở Đại đang   giường,  thấy tiếng nghẹn ngào của cô gái nhỏ,  chống tường ngón tay sờ  trong túi áo khoác bên cạnh giường, theo bản năng mở nắp hộp thuốc , mắt  cô gái  mặt  đẩy trở về.
Trong phòng bệnh là tiếng  vụn vỡ nức nở, nam nhân nhắm hai mắt, mu bàn tay che ở  mắt, che  sự đau lòng trong đáy mắt.
Yết hầu trượt lên trượt xuống  ngừng,   cái gì đó, cuối cùng cái gì cũng  .
Cố Khanh Khanh  khi  xong, lấy tay áo lau mặt,  đầu   thấy bát cháo bí đỏ  bàn cạnh giường  hề nhúc nhích, cô cầm lên, dời ghế về phía , cầm lấy cái thìa đưa đến miệng cho Sở Đại.
Sở Đại bỏ tay xuống, mở mắt   cô, ánh mắt cảm xúc  rõ ràng.
"Anh   định  đóng quân ngoài đảo ? Không ăn miệng vết thương  nhanh khỏi ,    đảo."
Cố Khanh Khanh cố nén đau khổ xuống tận đáy lòng,   đàn ông  tuấn  mặt: "Ăn ,  trai, ăn xong  em đem hộp cơm  nhà ăn, giữa trưa em bảo  trai em đưa cơm cho ."
Sở Đại   chớp mắt,   hiểu ý của em .
"Về   đưa cơm cho ?"
“Vâng.” Cố Khanh Khanh cố gắng hết sức để nở một nụ : “Không mang nữa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-80.html.]
Sở Đại sững sờ,  xuống cái thìa bên miệng.
Hắn  một tiếng: "Được!"
Trong phòng chỉ  tiếng  đàn ông đang uống cháo, Cố Khanh Khanh lặng lẽ đút cho  , chờ uống xong ngụm cuối cùng thì  dậy thu dọn hộp cơm, cố gắng     nữa, bước chân vội vàng rời khỏi phòng y tế.
“Chú Dư.” Trở  nhà ăn, Cố Khanh Khanh rửa sạch hộp cơm, đặt sang một bên: “Binh Đoàn  cử đồng chí dạy  dân Biên Thành  nhà kính trồng rau ? Có thể cho cháu  cùng  ?"
Quả bí ngô trong tay Dư Phú Quý  cắt  đôi,  kinh ngạc: "Sao ? Cãi  với Sở Liên Trường?"
“Không .” Cố Khanh Khanh nghĩ thầm    thể cãi  với   ,   căn bản  coi trọng cô chút nào,  gì để cãi  .
"Nhà kính trồng rau là cháu đề xuất, cháu sợ  chỗ   thiện, mỗi nơi đất đai khác , trung tâm ở Biên Thành nơi đó gió cát   xâm nhập nghiêm trọng như Binh Đoàn, chỉ cần đem thổ nhưỡng dưỡng phì nhiêu hẳn là  thể trồng thêm nhiều loại rau xanh ..."
Dư Phú Quý  con bé thao thao bất tuyệt, đau đầu: "Vậy cơm cho Sở Liên Trường thì ? Không  đưa cơm nữa?"
“Cháu  đưa." Cố Khanh Khanh lắc lắc bọt nước  tay, mặt  biểu tình: "Cháu  với  trai một tiếng, để    đưa."
“… Được .” Không  con bé   xảy  chuyện gì,   Sở Liên Trường  lời gì  xuôi tai  . Dư Phú Quý thở dài, nghĩ thầm lát  hỏi Cố Thanh Liệt xem .
"Chờ lát nữa sẽ  chiến sĩ đến hướng dẫn  nhà kính ủ phân, cháu trực tiếp  theo là , chú chuẩn  cho cháu ít lương khô, tạm chấp nhận ăn một chút, buổi chiều sớm chút trở về,  khoai tây hầm xương ống."
Nghe chú   luyên thuyên, Cố Khanh Khanh trong lòng ấm áp  phần nào: "Vâng! Cảm ơn chú Dư."
"Cái đứa nhỏ  khách khí với chú  gì, nhớ đội mũ rơm  , giữa trưa nắng ở Biên Thành  độc."
“Đã  ạ.” Cố Khanh Khanh   đầu , giơ tay, bóng dáng mang theo vài phần tiêu sái.
Buổi trưa, Cố Thanh Liệt từ nhà ăn mang cơm đến cho Sở Đại.
Nghe thấy tiếng cửa  đẩy , Sở Đại theo âm thanh nghiêng đầu xem.
Quả nhiên, em    tới đưa cơm.
Khóe môi  đàn ông mím chặt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Thanh Liệt đoán giữa hai   gì đó   xảy  , đem cơm bày biện  cho Sở Đại, kéo ghế  bên cạnh, cầm lấy hộp cơm còn  bắt đầu ăn.
Sở Đại thấy  ăn ngấu nghiến   ý tứ mở miệng,  chủ động: "Lão Cố?"
"Hả?" Cố Thanh Liệt đang ăn: "Sao? Miệng vết thương đau? Hay là   ăn?"
"Khanh Khanh  chuyện    đóng quân đảo Bạch Sa."
“Ồ.” Cố Thanh Liệt tùy ý đáp một tiếng  mới phản ứng  , âm lượng tăng thành âm gió: "Cậu  cái gì? Đóng quân ở đảo Bạch Sa?"
"Sở Đại,  đem  bộ  cho rõ ràng, hai    là  em ? Chuyện lớn như     tiên   với tớ? Trước hai ngày chỉ đạo viên còn  từ Binh Đoàn tuyển  thành một đại đội  đóng quân  đảo Bạch Sa, lúc đó  còn  ở, còn   giường dưỡng thương, ai  cho ? Báo cáo  nộp lên  ?"