Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 79
Cập nhật lúc: 2025-03-25 05:33:26
Lượt xem: 48
Cố Khanh Khanh cuối cùng vẫn mang mũ rơm đi trại nuôi heo, lão Chu đang cho heo ăn, thức ăn là cám cùng ít khoai lang đỏ trộn với bí ngô.
Đất cát ở đây tuy không trồng được rau xanh nhưng bí chắc chắn là đủ.
“Chú Chu!” Cố Khanh Khanh đi lên giúp nâng cái xô lên, đổ bí đỏ luộc chín vào máng.
“Ơi, là Khanh Khanh à?” Lão Chu nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ đội mũ rơm, cười: "Mũ này chú Dư đưa à? Nghe toàn mùi dầu khói."
“Ừ.” Cố Khanh Khanh bẹp miệng: "Bọn họ nói cháu đen, bảo cháu ít phơi nắng thôi."
Lão Chu lau mồ hôi trên trán, thời tiết quá nóng, mùa thu mà chẳng có chút mát mẻ nào.
Hắn ăn ngay nói thật: "Đúng là có chút đen."
Cô gái này đứng bên cạnh Sở Liên Trường thì quá chói mắt.
Cố Khanh Khanh khóc không ra nước mắt: "Cháu còn muốn đi khiêng cây tre dựng nhà kính."
“Nào cần dùng đến cháu, cô gái ngốc.” Lão Chu vươn tay túm lấy cô gái nhỏ kéo đến bóng râm gần chuồng heo: “Quân đội nhiều người như vậy, chú Dư có nói không cho cháu đi khiêng cây tre hay không, đứa nhỏ này kiếp trước là con khỉ con phải không?"
Mỗi ngày nhảy nhót lung tung tìm chuyện để làm, không làm không thoải mái.
"Chú nói với cháu một sự kiện."
"Chú nói đi ạ!"
"Trong Binh Đoàn muốn điều một nhóm quan binh đi trú đảo Bạch Sa ở phía nam, Sở Liên Trường đã đánh xin báo cáo."
Lão Chu là hôm nay đi đến chỗ quân nhu mượn cái cuốc, nghe lỏm được trưởng phòng quân nhu lão Trương nói.
Nghe nói, lần đầu tiên Đoàn Trưởng phá lệ không ấn báo cáo xuống, có thể là bị sự kiện Sở Đại trúng đạn dọa sợ rồi, muốn điều hắn đi ra khỏi tiền tuyến, nhưng là khẳng định Sở Đại không muốn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Với tính tình của hắn, bắt hắn ở trong phòng an an ổn ổn làm cái văn chức không bằng một phát b.ắ.n c.h.ế.t cho xong.
Đây đúng là cái đưa tới cái cơ hội tốt.
Chính là bên kia điều kiện khả năng còn gian khổ hơn cả Biên Thành.
Ở đây đảm bảo ít nhất ba bữa ăn mỗi ngày, tuy không có đường dẫn nước trực tiếp nhưng nước ngọt mà Quân đoàn uống hàng ngày vẫn có thể gánh trở về.
Đảo Bạch Sa không giáp với đất liền, nửa tháng mới có một chiếc thuyền đưa lương sang, hải đảo trước kia không có quân nhân đóng quân, đây là nhóm đầu tiên, quân doanh kiến tạo cũng vừa mới hoàn công.
"Khanh Khanh à!" Lão Chu suy nghĩ một chút, nhưng vẫn muốn nhắc nhở con: "Đi đóng quân ở hải đảo, không đến 5 năm thì là 7 năm mới về, cháu và vẫn tính toán sớm, cháu cẩn thận suy nghĩ."
Cố Khanh Khanh bước đi dưới ánh nắng, lòng lạnh đi phân nửa.
Chuyện này anh hai không nói với cô, là bảo mật sao? Không nên a, bảo mật thì chú Chu khẳng định sẽ không nói với cô, tuy là cô cùng Binh Đoàn quan hệ cực tốt, song quy định của bộ đội không thể nào phạm được.
Cô hoảng hốt, xuất thần trở về khu nhà quân nhân, Tôn Thục Phân kêu cô vài tiếng cô cũng không nghe thấy.
Trực tiếp trở lại phòng, nằm xuống giường, Cố Khanh Khanh ôm chăn bông ngửi mùi gió cát, nước mắt không tự chủ chảy không ngừng.
Đêm đó, Cố Khanh Khanh khóc xong rồi ngủ, ngày hôm sau mắt sưng như quả óc chó, cô ra sân sau xem đất trồng rau trước, sau đó mới đi nhà ăn.
“Buổi sáng uống cháo bí đỏ, Khanh Khanh, hôm nay sao lại uể oải như vậy, lát nữa còn phải giao cơm cho Sở Liên Trường?” Dư Phú Quý bưng chén cháo sang cho cô gái nhỏ, rồi bắt đầu múc phần cho Sở Đại như thường lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-79.html.]
“Không đưa nữa.” Cố Khanh Khanh nằm trên bàn, dùng thìa khuấy cháo bí đỏ trong tay, nói: “Chú Dư, chú bảo người khác đưa đi."
"Ai không phải, sao có chuyện gì vậy? Không thoải mái? Nếu không chú mang cháu đi phòng y tế tìm anh Triệu nhìn nhìn?" Dư Phú Quý sợ cô bị ốm, lôi kéo người phải đi đến phòng y tế.
“Cháu không sao, chú đừng lo lắng." Cố Khanh Khanh thở dài, tách tay chú Dư ra, rồi ngồi xuống.
“Chú còn tưởng rằng tối qua cháu cũng uống canh, không có việc gì là được." Dư Phú Quý lẩm bẩm vài câu, liền bắt đầu chuẩn bị cơm cho buổi trưa.
"Hả? Tối qua canh làm sao vậy chú?"
"Thì cái nồi canh cháu nói, toàn bộ thương binh doanh trại đau bụng cả đêm, cả người ngã quỵ."
“Còn Sở Đại?” Cố Khanh Khanh tức khắc lên tinh thần, lo lắng hỏi.
"Tất cả đều giống nhau."
Khi Dư Phú nói điều này, hắn nhịn cười không nổi: "Anh trai cháu cả đêm phải gác nhà xí đQuý ấy, chú còn hỏi hắn sao không về ngủ, hắn nó khó về được."
"Khanh Khanh à, chiến sĩ binh đoàn chúng ta không phải bị địch nhân đánh bại, bị nồi canh cháu đánh cho ngã rạp."
Cũng may là nồi kia không nhiều lắm, chỉ đưa cho thương binh uống.
Hôm qua Dư Phú Quý đang hướng dẫn nửa chừng, nghĩ cũng gần xong rồi nên đi vội chuyện khác, nào biết đứa nhỏ này thêm cái gì vào trong, thật tình.
Cũng may, chú lính nhỏ trong ban nấu ăn của hắn đưa một chén canh xương cho Đoàn Trưởng bị Đoàn Trưởng từ chối do để lại cho các chiến sĩ bị thương, bằng không người còn ở phòng y tế.
Cố Khanh Khanh cúi đầu, khuấy cháo loãng trong chén, hồi lâu không lên tiếng.
“Chuyện này không trách cháu được." Dư Phú Quý hắng giọng, “Khanh Khanh, đúng lúc cháu mang bữa sáng đến cho Sở Liên Trường, cậu ấy bây giờ rất yếu, vốn dĩ bị thương còn chảy máu, chú đang cân nhắc đi lên núi đào ít đương quy về bồi bổ cho cậu ấy."
“Cũng không thể để cậu ấy bị đói đâu." Mặc dù không biết đứa nhỏ này sao cứ quái quái, hắn vẫn hy vọng con bé cùng Sở Đại quan hệ có thể tiến xa hơn một bước.
“Đã biết rồi chú Dư, đưa hộp cơm cho cháu đi, chú bận đi." Cố Khanh Khanh uống một hơi hết chén cháo, cầm lấy hộp cơm trong tay, ủ rũ đi về phía cửa.
Dư Phú Quý nhìn chằm chằm bóng lưng của con bé một lúc, mới hỏi người lính nhỏ bên cạnh: "Cậu có thấy hôm nay Khanh Khanh có điểm không thích hợp?"
“Ngài mới nhìn ra à?" Anh lính nhỏ đang gọt khoai lang, Dư Phú Quý định hấp khoai lang thừa đem phơi nắng cho khô thành khoai lang khô, bằng không người ăn không hết heo cũng ăn không hết, khoai lang đỏ để đó hư hết, quá lãng phí.
“Ý gì?" Dư Phú Quý cảm thấy đầu óc không đủ dùng.
"Lúc trước, em gái Khanh Khanh bước vào cửa đã ồn ào, hôm nay thì như quả cà tím, heo héo, không nói lời nào chỉ ngồi đó trầm mặt uống cháo, ngài nói có lạ không?"
“Ồ, mau đi cắt khoai lang đi.” Dư Phú Quý tỉnh táo lại, nghĩ thầm chắc là Khanh Khanh nhớ nhà rồi? Tới bộ đội lâu rồi đều là nam không, trừ vợ hắn còn có vợ Triệu quân y, cũng không còn ai có thể nói chuyện ...
Mà cũng không đúng, ai mà con bé không nói được vài câu.
Ngay khi Cố Khanh Khanh bước vào, Sở Đại đã nhận ra cô gái nhỏ không thích hợp.
Thường ngày đến đã sớm một tiếng anh trai, hai tiếng anh trai, hôm nay chỉ mang hộp cơm để lên bàn, đưa đũa sang cho hắn rồi ngồi bên cạnh không nói tiếng nào.
Sở Đại khẽ nhíu mày.
Đây là làm sao vậy? Bị bắt nạt?
Cố Khanh Khanh ngồi trên ghế, đối diện với ánh mắt nghi ngờ của người đàn ông, ánh mắt trong trẻo, trong mắt còn mang theo vài phần ủy khuất.
“Khanh Khanh.” Sở Đại sắc mặt so với hôm qua còn tái nhợt hơn, châm chước một lát mới mở miệng: "Ăn kẹo không?"