Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 78

Cập nhật lúc: 2025-03-25 05:33:24
Lượt xem: 32

Cố Khanh Khanh nhìn cánh tay đen thui của mình, trừ bỏ hâm mộ vẫn là hâm mộ thôi.

Một nam nhân! Một người đàn ông to lớn mang binh ra tiền tuyến đánh giặc, trắng như vậy làm cái gì?"

“Chú Dư, cháu đi đưa cơm trước nha." Cố Khanh Khanh mệt tâm, ra hiệu với Cố Thanh Liệt: “Đuổi kịp em đi, phần kia để dành cho anh."

“Được rồi.” Cố Thanh Liệt ân cần nhìn theo em gái, trong lúc con bé quay đầu, hắn dùng khẩu hình nói nhỏ với Dư Phú Quý: “Lão Dư, để dành cho tôi một ít canh."

Tay nghề của em gái hắn, hắn không chắc chắn lắm.

Cố Khanh Khanh nhanh chóng quên mất chuyện da đen của mình, bước chân nhẹ nhàng, khác hẳn với Cố Thanh Liệt vẻ mặt trầm trọng sau lưng.

“Em gái, em đưa cơm cho Sở Liên Trường à?" Lục đục mấy chiến sĩ đến nhà ăn đều dừng lại ghẹo vài câu.

“Đúng vậy.” Cố Khanh Khanh cười thần bí nhìn bọn họ: “Tối nay nhà ăn có thêm món ngon lắm nha!"

"Hả? Có phải g.i.ế.c lợn không? Lúc huấn luyện anh có nghe được tiếng heo kêu la."

“Mấy anh đi xem là biết ngay thôi." Cố Khanh Khanh thấy bọn họ vò đầu bứt tai, bộ dạng hoàn toàn khác với nam nhi nhiệt huyết trên chiến trường.

Cô sang sảng cười to: "Đi đi anh trai, chúc mọi người ăn uống no say nha ~"

Cố Thanh Liệt bất đắc dĩ nhìn chiến hữu liếc mắt nhìn nhau: "Tôi không thể nói, các cậu tự mình đi xem đi."

Khi đến trung tâm y tế của doanh trại, cô nhẹ nhàng bước vào phòng của Sở Đại, người đàn ông đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe được tiếng bước chân mới quay đầu lại.

Cố Khanh Khanh tự mình đặt hộp cơm xuống, sủi cảo rất dễ dính, cô lấy ra trước, một phần cho Sở Đại, một phần cho Cố Thanh Liệt.

Cố Thanh Liệt vừa ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa do em gái đưa cho, hỏi: "Em không định ăn à?"

“Em chờ lát nữa đi nhà ăn ăn, các anh ăn trước đi!" Cố Khanh Khanh ngồi xuống ghế bên cạnh, hai chân đung đưa qua lại.

Sở Đại hơi đứng dậy đưa tay cầm lấy hộp cơm, bởi vì động tác mạnh quá, đau làm hắn kêu rên lên một tiếng, từng hạt mồ hôi lăn dài trên mái tóc đen nhánh như mưa, trượt vào cổ áo.

"Huh, huh, Lão Sở cậu đừng di chuyển lung tung."

Cố Thanh Liệt vội đứng dậy: "Muốn gì nói với tớ, tớ lấy cho cậu."

Cố Khanh Khanh cũng lo lắng nhìn Sở Đại, đôi mắt to tròn trong veo đầy lo lắng.

“Nắp hộp cơm, chia một nửa sủi cảo ra." Sở Đại bị Cố Thanh Liệt ấn trở về, tầm mắt dừng bên cạnh bàn.

“Đã hiểu.” Cố Thanh Liệt liếc nhìn cô em gái ngây thơ mờ mịt, trong lòng bật cười, động tác tay không chậm, lanh lẹ từ cái hộp cơm của Sở Đại đổ một nửa ra hộp cơm.

Vốn dĩ hắn muốn sớt thêm một nửa phần của mình, nhưng sau khi nghĩ lại, dứt khoát đem phần của mình cho Sở Đại, phần Sở Đại sớt ra thì đưa cho em gái, còn mình thì cầm hộp cơm ăn.

Hai hộp cơm nhôm có hai lớp, phía dưới là canh bên trên là sủi cảo cùng bánh cao cuộn, có canh xương hầm nên cô không múc canh sủi cảo nữa.

Cố Khanh Khanh cầm lấy phần Sở Đại đưa cho cô, chậm rãi ăn.

Còn canh sao, chờ lát nữa về nhà ăn đưa hộp cơm lại ăn sau!

Cô thèm món canh do chú Dư hầm vô cùng, tuy là hầm bao nhiêu cũng không vị phai vị.

Hôm nay g.i.ế.c hai cái đầu heo, vốn dĩ có món xương heo hầm, do Dư Phú Quý tiết kiệm quen rồi, nói không thể ăn trong một ngày, muốn lưu trữ lại ngày mai ăn.

Cố Khanh Khanh ăn sủi cảo thịt heo, hương vị ngon không ngấy, chú Dư bên trong còn thêm một ít củ năng băm nhỏ, ngọt thanh ngon miệng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-78.html.]

Nhìn người đàn ông thong thả ung dung ăn sủi cảo, cô nhịn xuống hành động nhai một mồm to nuốt xuống.

Khanh Khanh ơi tương lai còn dài! Hiện tại mi không thể bại lộ được.

Cuối cùng cũng ăn xong bánh bao, Cố Khanh Khanh ánh mắt trong mong mà bưng canh xương hầm cho Sở Đại: "Anh trai."

Sở Đại cụp mắt nhìn bát canh màu trắng sữa, bên trên rãi một ít hành lá, hắn tiếp nhận hộp cơm, nhấp một ngụm dưới ánh mắt mong đợi của cô gái.

“Anh ơi, anh cũng uống.” Cố Khanh Khanh đưa một phần khác cho Cố Thanh Liệt.

Ánh mắt chân thật đáng tin làm Cố Thanh Liệt vô pháp cự tuyệt, chỉ có thể nhấp một ngụm nhỏ.

“Thế nào? Ngon không?" Đôi mắt Cố Khanh Khanh sáng lấp lánh, đưa qua đưa lại nhìn hai người đàn ông.

Cố Thanh Liệt: "..." Em gái à, không phải em đang tự rước lấy nhục à, mấy thương binh kia cũng đáng thương thật sự, tốt nay chắc chắn phải chạy đi nhà xí.

"Em thả bao nhiêu gia vị?"

“Cũng không tệ lắm.”

Giọng nói của hai người đồng thời vang lên, Cố Thanh Liệt nhìn Sở Đại đang uống canh đầy hoài nghi.

“Lão Sở?”

Cậu có thể nói ra lời nói không lương tâm như vậy ư?!

Sở Đại không nhìn hắn, chỉ nhàn nhã uống canh.

Cố Khanh Khanh trong lòng vui mừng vô cùng, cô vỗ vỗ vai Cố Thanh Liệt ý bảo anh ngồi xuống uống canh đi: "Chỉ có anh nói nhiều."

“Anh đi nhà ăn ăn chút bí đỏ." Cố Thanh Liệt đứng lên vội xách cái hộp canh xương chạy ra ngoài: "Hai người từ từ nói chuyện đi."

“Đừng a.” Cố Khanh Khanh lo lắng nhìn chằm chằm anh hai, muốn gọi anh hai lại.

Cố Thanh Liệt bước nhanh hơn.

Được đơn độc ở chung với Sở Đại, Cố Khanh Khanh vừa vui mừng vừa có chút rụt rè, cô trộm ngắm anh ấy còn đang uống canh, nhỏ giọng hỏi: "Anh trai, ngày mai anh còn muốn uống không? Em lại hầm cho anh!"

Ngón tay trắng nõn đang cầm hộp cơm của Sở Đại vô tình run lên, ngẩng đầu, nghiêm túc lên tiếng: "Như vậy không tốt, người bệnh nhiều như vậy, một mình anh đặc thù đãi ngộ? Không được, em gái."

"Em làm như hôm nay, phân cho mọi người."

Sở Đại: "..." Thực xin lỗi các anh em ...

"Được."

Vân Mộng Hạ Vũ

""Anh còn một ít phiếu vô dụng, chờ lát nữa đưa cho em."

"Được a ~" Cố Khanh Khanh cười rạng rỡ.

Sau khi ăn xong, Cố Khanh Khanh bưng hộp cơm đi đến nhà ăn, Dư Phú Quý để lại cho cô một bát canh xương lớn và sủi cảo, nhìn thấy tâm tình cô không tồi, nên hỏi thăm: "Sở Liên Trường khen tay nghề của cháu?"

“Gần như vậy, hì hì.” Cố Khanh Khanh cười cười: “Cháu muốn đi đến trại nuôi heo bên kia, chỗ khu nhà kính trồng rau, vẫn còn một phần đất trống chưa làm xong, cháu phải đi giúp một chút."

Dư Phú Quý do dự một chút, sau đó lấy ra một chiếc mũ rơm từ tủ bếp phía sau đưa cho cô gái nhỏ: "Cháu đội cái này lên đi."

Dù đã hơn 6 giờ chiều mà ở Biên Thành mặt trời còn chưa có xuống núi, trời vẫn một mảnh rực rỡ vàng ươm.

Loading...