Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 77
Cập nhật lúc: 2025-03-25 05:33:22
Lượt xem: 32
Cố Khanh Khanh tự hỏi: "Kẹo của anh ấy từ đâu ra vậy?"
"Cái này anh không hỏi, có thể là ai mua giúp đi, ngày thường mua t.h.u.ố.c lá là lão Dư giúp hắn mua."
"Những người khác đều hút thuốc và uống rượu. Còn hắn? Kẹo là được rồi, cơ mà kẹo tiêu phí còn nhiều hơn so với rượu." Cố Thanh Liệt mà đã nói là không dừng miệng được: "Khanh Khanh a, anh cùng em nói, về sau phương diện này ngàn vạn cần phải lo cho hắn."
"Bằng không hắn lâu lâu ngất cho em xem, em cũng đủ sợ hãi."
Cố Khanh Khanh chớp chớp mắt, thì thào nói: "Em cũng không quản được nha!"
“Em gái ngớ ngẩn.”
Cố Thanh Liệt lắc đầu cười, Sở Đại sẽ không cho Bạch Dung đút cháo cho hắn mà em làm thì hắn không nói lời nào, Bạch Dung là cùng hắn lớn lên, em chỉ là em gái của chiến hữu, hắn nếu không có cảm tình với em thì làm sao cam chịu?
Tuy nhiên hắn cũng lười nói mấy câu này, hai người đều phải suy nghĩ kỹ lại, Sở Đại không biết là chính bản thân không thông suốt hay là trong lòng có điều cố kỵ không thể nói rõ.
Dù sao, loại sự tình này đương sự tự hiểu đi, người khác vẫn không nên trộn lẫn vào trong làm gì.
Khi họ đến căng tin, sủi cảo nóng hôi hổi từng nồi từng nồi được mang ra, Cố Khanh Khanh ngạc nhiên thú vị khi phát hiện ra còn có cả bánh bao cuộn, bên trên quét một lớp nước sốt thơm phức. Đây dường như là loại nước sốt thường thấy ở quê quán Dư Phú Quý, có thơm ngọt, cũng có loại hương vị cay.
Cô đặc biệt rất thích ăn!
Hôm nay có bánh bao cuộn bột mì tinh, không hề trộn lẫn với cái khác.
"Chú Dư."
Cố Khanh Khanh nằm trên bàn, nghiêng đầu nhìn Dư Phú Quý làm sủi cảo: "Hôm nay kiên cường một phen nha, là sủi cảo thịt heo, cả bánh bao cuộn bột mì tinh, cháu còn tưởng đây là ăn tết nữa là!"
“Thủ trưởng Binh Đoàn đem tiền trợ cấp cùng phiếu tháng này đều moi ra hết, muốn cho các chiến sĩ từ tiền tuyến về thống khoái ăn no một bữa." Dư Phú Quý bao sủi cảo đủ loại kiểu dáng, Cố Khanh Khanh xem đến hoa mắt.
“Nếu không cháu đến đây thử xem?"
“Quên đi, quên đi.” Cố Khanh Khanh thở dài: “Cháu sợ cục bột mì tinh bị cháu làm thành cục bột vô tri."
"Cả thành cục bột cũng có thể ăn nha, ném vào nồi canh xương hầm." Dư Phú Quý hướng dẫn từng bước: "Con gái à, không phải nhìn trúng Sở Liên Trường sao? Về sau không học nấu cơm thì làm sao mà được? Muốn bắt lấy tâm nam nhân phải bắt lấy dạ dày của hắn, làm hắn quen thuộc đồ ăn ngon cháu làm rồi, một bữa ăn đến tim gan cồn cào nhớ, hiểu không?"
Cố Thanh Liệt đang rửa sạch khối xương, không hề ngẩng đầu lên: "Lão Dư, đừng thuyết phục nó nữa, tay nghề của nó, lại đem lão Sở lăn lộn một trận thì khổ."
Càng nói, Cố Khanh Khanh càng hăng hái, xắn tay áo lên: "Chú, cháu không làm sủi cảo, chú dạy cháu hầm xương hầm đi, cháu muốn hầm một nồi xương hầm thơm ngào ngạt, chỉ mang cho anh Sở Đại ăn, người nào đó đừng nghĩ được ăn ngụm nào!"
Dư Phú Quý vui mừng khôn xiết: "Được nha, chú không cho anh trai cháu ăn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-77.html.]
Hắn giơ tay gọi một chú lính nhỏ trong ban bếp núc: "Cậu gói hết những cái sủi cảo này, cho vào nồi, luộc chín trước, cho thêm canh, để các chiến sĩ uống nhiều canh chút. Tôi đi dạy em gái các cậu hầm canh xương hầm."
"Vâng đội trưởng.”
Cố Khanh Khanh đứng trước chiếc nồi sắt lớn, lửa than trong bếp bốc tràn đầy, nước trong nồi sôi lăn tăn, cô gắp vài miếng gừng thái mỏng, nghiêng đầu nhìn Dư Phú Quý.
Dư Phú Quý mặc một chiếc tạp dề bằng vải thô màu xanh quanh eo, đứng sang một bên, khoanh tay trước ngực.
Nhận được tín hiệu giúp đỡ hắn hơi gật đầu.
Vừa rồi đã chần qua nước sôi cho bớt máu, bây giờ thêm gia vị vào nấu là được.
Cho cây xương ống lớn vào, đậy nắp nồi, Cố Khanh Khanh nhẹ nhàng thở ra, cô vừa ngẩng đầu: "Chỉ vậy thôi sao?"
Thấy em gái lo lắng quá nhiều, Cố Thanh Liệt lắc đầu, tiếp tục giúp đỡ ban bếp núc làm việc.
Hắn chỉ sợ chờ lát nữa không ăn được, hủy hoạt một nồi nước. Bất quá xương vớt ra chắc là có thể hầm lại được, nhỉ?
Nồi canh này được hầm ít nhất đến sáu giờ, một tiếng rưỡi đồng hồ, khi vừa nhấc nắp ra, một mùi hương bay lên trời, thiếu chút đem toàn bộ người đứng trong bếp mơ hồ.
Cố Khanh Khanh không có tham, mang đến hai hộp cơm bằng nhôm, nói với Dư Phú Quý: "Dư lại để các anh quân nhân bị thương uống đi, cháu mang thêm một ít sủi cảo cùng bánh cao cuộn nha!"
Cố Khanh Khanh ở Binh Đoàn ai cũng kêu anh trai, Cố Thanh Liệt lười sửa luôn rồi, con bé tới nhiều lần, đồng chí Binh Đoàn càng giống anh trai con bé hơn, lúc đi ra ngoài huấn luyện còn ở ven đường đào mấy cái quả dại mang về cho con bé.
“Đi, đi đi thôi.” Dư Phú Quý vung tay lên, trước khi đi còn nhét cái bánh bao cuộn vào miệng Cố Khanh Khanh: "Chính mình đừng quên ăn, xem cháu này, trước khi đến Binh Đoàn mập mạp biết bao nhiêu, bây giờ vừa gầy vừa đen, giống như khỉ hoang trong núi rồi đấy."
Vân Mộng Hạ Vũ
Bánh bao cuộn trong miệng nháy mắt chẳng còn thơm, đôi mắt hạnh trợn tròn, ngốc lăng nhìn nhìn Dư Phú Quý: "Chú."
“Sao?”
"Binh Đoàn chúng ta có gương không?"
Cô thậm chí bây giờ bản thân biến thành dạng gì rồi cũng không biết nữa.
Cái nắng ở Biên Thành độc dã man, phơi có một ngày muốn tróc đi một tầng da.
Cố Thanh Liệt trêu chọc: "Em gái, em còn đen hơn anh trai em một chút, em tự nghĩ đi".
Cố Khanh Khanh oa lên một tiếng, không dám tin tưởng mà nuốt bánh bao cuộn xuống dưới, tay trái cầm nửa cái bánh bao cuộn, tay phải cầm cái vá to vớt sủi cảo ——
"Vì sao Sở Đại phơi không bị đen?"
“Cậu ấy trời sinh da trắng." Dư Phú Quý cười ha hả, lấy xương ống lớn trong nồi ra, định đun thêm hai nồi nữa, để các chiến sĩ có thể uống nhiều thêm một ngụm canh: "Nhiều nhất là phơi đỏ, quá đoạn thời gian sẽ trắng lại."