Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 76

Cập nhật lúc: 2025-03-25 05:33:20
Lượt xem: 39

Dư Phú Quý ho nhẹ, biểu thị rằng tôi nghe hết đấy nhá!

Người lính nhỏ tiếp xúc với ánh mắt sắc lạnh của Dư Phú Quý, rụt đầu tiếp tục nhào bột.

Cố Khanh Khanh nhướng mày nói với người lính nhỏ: "Cảm ơn anh trai ~"

Cô ăn nhiều sủi cảo bí đỏ khoai tây cũng không sao, cô muốn chuẩn bị nhiều sủi cảo cho anh Sở Đại.

Anh ấy gầy như vậy, còn bị thương, ngày đó anh Triệu lấy đầu đạn ra còn mang cả chậu băng gạc dính m.á.u ra bên ngoài, cô suýt chút nữa thì ngất xỉu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mất m.á.u nhiều đến như vậy, anh ấy cần phải bù lại thật là nhiều!

Dư Phú Quý liếc nhìn rổ rau chân vịt trên tay Cố Thanh Liệt, hắn xoa hai tay vào nhau rồi ngượng ngùng nói: “Thanh Liệt, Khanh Khanh, chú muốn dùng rau này làm cho các đồng chí một ít sủi cảo trứng gà rau chân vịt, hai anh em xem được không?"

Các chiến sĩ của Quân đoàn đã hơn nửa năm không được ăn rau xanh, rau chuyển từ nam vào quá đắt, vượt quá ngân sách thực phẩm đầu người, cho nên rau xanh cả Binh Đoàn một năm ăn chẳng được bao nhiêu lần.

Lần này thừa thắng xông lên, thương binh rất nhiều, cho nên Dư Phú Quý muốn thêm chút rau xanh cho có mùi vị.

Cho dù băm nhỏ đi thì sao, dính chút hương vị rau xanh là được rồi.

Cơ mà nói ra quá ngượng ngùng, người ta Khanh Khanh bận lâu vậy, vất vả lắm mới hái được chút rau, hắn còn nghĩ cách mà bòn rút của người ta, thật tình!

Cố Thanh Liệt liếc nhìn em gái, thấy em gái gật đầu, liền trực tiếp đưa giỏ rau qua: "Lão Dư à, anh làm sủi cảo đi, ruộng rau đó cũng đâu phải mình em gái em làm được đâu, thân thể thế này đến cái nhà kính dựng còn không xong nữa, không phải các đồng chí giúp đỡ làm hay sao? Nói nữa, anh đem cái khối đất trồng rau chỗ đó như là bảo bối, chăm tưới chăm bón phân, còn cần mẫn hơn cả gặp vợ, không phải chỉ là rổ rau xanh thôi sao? Cầm đi."

Cố Khanh Khanh cũng mỉm cười gật đầu: "Chú Dư, chú có thể nói nhỏ cho cháu biết sủi cảo rau chân vịt trứng gà màu sắt thế nào là được rồi?"

Dư Phú Quý bật cười, rửa sạch, rồi đem rau chân vịt đi băm nhỏ: "Đoán đi thôi con gái à, bằng vận khí đến đi ha?"

Cố Khanh Khanh mím môi: "Vậy cháu đi nhà thím Dư giúp cháu hầm xương đi."

"Haizzz." Dư Phú Quý làm sao không biết con gái nhỏ này đang nghĩ gì: "Nấu cho Sở Liên Trường? Cháu đi mua xương về đây, chú giữ lại cho cháu một nắm rau xanh thả vào bên trong, cháu xem được không?"

“Được nha.” Cố Khanh Khanh không chút xấu hổ: “Có thể thêm hai quả trứng được không?"

“Chú thấy cháu giống trứng!" Dư Phú Quý xua tay: “Mau đi mua đi, buổi tối còn có sủi cảo thịt heo, sủi cảo rau chân vịt trứng gà, còn trứng cái gì mà trứng, Sở Đại không phải heo, ăn chi mà nhiều dữ vậy?"

“Anh trai cháu cũng muốn ăn mà.” Cố Khanh Khanh cười cười: “Chú, chờ cháu, cháu bây giờ đi Cung Tiêu Xã."

Tay nghề của chú Dư tốt hơn thím Dư rất nhiều, bọn họ là đầu bếp có chứng chỉ, giống như chú ba cô làm việc ở tiệm cơm quốc doanh cũng có chứng chỉ đầu bếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-76.html.]

Quốc gia chứng thực tay nghề đương nhiên không giống nhau được, nấu cơm đặc biệt ăn ngon.

Mặc dù trong Binh Đoàn mỗi ngày ăn bí đỏ, khoai tây, nhưng là chú Dư cùng những đồng chí ban bếp núc suy nghĩ nát óc nấu đa dạng, bí đỏ hấp, khoai tây hấp rưới thêm dầu ớt chú Dư tự chế, miễn bàn, ngon ơi là ngon.

Thấy cô lôi kéo Cố Thanh Liệt hấp tấp chạy ra ngoài, Dư Phú Quý từ phía sau hét lên: "Không cần cánh tay anh trai nữa rồi à? Kéo nhẹ chút!"

Cố Khanh Khanh đổi bên, nắm lấy tay trái của Cố Thanh Liệt: "Cháu biết rồi, biết rồi."

Trước tiên cô quay lại khu nhà quân nhân, đem cái tay nải mình mang theo lấy ra, hai bình thanh mai cô còn chưa có động, cô đặt lên bàn: "Mẹ với bà nội làm cho em 5 bình, em cầm hai bình cho thím Dư, một bình cho chị A Niệm còn hai bình, anh trai, anh nghĩ sao?"

Cố Thanh Liệt cười nhạo: "Đưa Sở Đại một bình đúng không? Được rồi, buổi tối liền đưa sang cho hắn, làm thành trái cây tráng miệng."

“Thanh mai chua ơi là chua, ai lại xem như trái cây mà ăn." Cố Khanh Khanh hừ một tiếng, từ trong túi vải lấy ra một xấp phiếu thông dụng cả nước mẹ chuẩn bị cho cô.

Phiếu thịt, phiếu gạo Diêm Thành mang theo vô dụng, cho nên Thời Như Sương không để lẫn vào cho con gái mang đi.

“Anh rất thích ăn." Cố Thanh Liệt dựa vào bàn, chân dài gác lên thoải mái: “Phiếu này là anh cùng Cẩu Thặng gửi về đúng không? Không hổ là bảo bối tâm can của Cố gia, mẹ đây đều là để lại cho em à?"

Cố Khanh Khanh liếc anh trai một cái, lấy ra phiếu hai cân thịt cùng 5 đồng tiền, dư lại thật cẩn thận cất đi: "Anh sao biết là anh gửi? Không chừng đều là anh cả gửi thì sao?"

“Em ngửi xem?" Cố Thanh Liệt cười tủm tỉm: “Phiếu Binh Đoàn phát có mùi cát, còn bên Cẩu Thặng bên kia là mùi nước biển tanh mặn."

Cố Khanh Khanh quả thực làm theo, cúi đầu ngửi ngửi, có chút hoài nghi nhân sinh: "Sao em chỉ nghe thấy mùi hôi chân?"

"Đừng nhìn anh như vậy, nhất định là do Cẩu Thặng gửi."

Cố Khanh Khanh cất cái túi vải nhỏ đi: "Quản ai gửi làm gì, đi mua xương ông lớn thôi nè ~"

Cố Thanh Liệt đi theo sau em gái mình, khóe môi không tự chủ được nhếch lên.

Cái con bé này, quan tâm đến Sở Đại hơn cả anh trai của mình nữa, hy vọng anh em kia cũng hắn sớm mà tỉnh ngộ, đừng cô phụ tâm ý của cô gái nhỏ này.

Bốn giờ chiều, hai anh xem xách trở về hai cân xương ống lớn, Cố Khanh Khanh không biết khi nào cất sẵn trong túi phiếu đường, ý định mua cho anh Sở Đại kẹo sữa thỏ trắng.

Hỏi mới biết được bên này Cung Tiêu Xã không bán kẹo sữa thỏ trắng.

Bực bội thực sự, thất bại quá đi ~

Cố Thanh Liệt an ủi em gái: "Muốn ăn kẹo thì tìm lão Sở là được, hắn có nhiều lắm."

Loading...