“ .” Cố Khanh Khanh thẳng thắn thừa nhận: “Em  để   , em đến Binh Đoàn cũng   nhàn rỗi, chỉ  tiêu tiền trợ cấp của  hai."
“Em  cái gì đó." Cố Thanh Liệt bật  thành tiếng: “Khanh Khanh chúng  khi nào  cái giác ngộ  chứ? Mà cho dù em   trồng rau xanh thì  trai nuôi em thì  ?"
"Đừng nghĩ nhiều như , đúng , em  ngoài lâu   ghi công điểm ở nhà ai sẽ ?"
“Em  nhờ Tiểu Ngư giúp em ,   chắc chắn  thành vấn đề." Cố Khanh Khanh kiễng chân lên vỗ vai  trai: “Đồng chí Cố Thanh Liệt,  sẽ sớm đến vườn rau của khu nhà quân nhân, nên chuẩn  tâm lý thật .”
Cố Thanh Liệt: "Không  là   thấy, phân heo là  cùng Sở Đại gánh về cho em đấy."
Cố Khanh Khanh  đáp   hai, cô nhấc cánh cửa nilon, trực tiếp kéo  , một tay chống eo một tay chỉ  rau xanh mướt: "Đồng chí Cố Thanh Liệt,  thấy , đây là em gái  dẹp loạn giang sơn cho  đấy!"
Cố Thanh Liệt  xổm xuống, lướt nhẹ những ngón tay lên đám rau giống, trong mắt hiện rõ niềm vui, miệng vẫn lẩm bẩm: "Không  , đồng chí Cố Khanh Khanh, đây là đất của Quân đoàn,  thể chiếm  tư nhân   nha!"
Cố Khanh Khanh hừ một cái,   từ chỗ nào lấy  cái giỏ tre: "Anh chọn lá già chút hái , đợi chút mang  nhà ăn, nhờ chú Dư nấu cho  một chén cháo thịt nạc rau xanh."
“Ai?” Cố Thanh Liệt  rõ  còn cố hỏi, chọc em gái: "Nấu cho ai cơ?"
“Đưa cho  hai và  Sở Đại nha.” Nhìn thấy  cánh tay  của  trai  thương, Cố Khanh Khanh vội vàng đổi miệng nịnh nọt: “Đoạn thời gian  em đều ăn bớt thịt, để dành  cho !"
Nói xong, cô nghĩ đến phiếu và tiền  mang theo, hai mắt sáng lên: "Anh trai! Em còn phiếu thịt nha, tối nay  Cung Tiểu Xã mua ít xương cốt, nhờ thím Dư hầm cho  bồi bổi."
"Haizz, còn tưởng tiểu  lương tâm  trong lòng  nhớ đến  , chỉ  sai  trai hái rau."
Cố Khanh Khanh im lặng một lúc  nhẹ nhàng : "Anh  chắn đạn cho  hai, em thực cảm kích  , nếu  mà xảy  chuyện gì, em chẳng còn  sống nữa."
Dù  rằng c.h.ế.t  sa trường là mệnh của quân nhân, song cô vẫn sợ hãi và hoảng loạn.
“Nói mê sảng cái gì đó?" Cố Thanh Liệt nhận lấy chiếc giỏ tre  tay, trong lòng nóng bừng: “Em    chỉ  mỗi  là  trai,  nếu là c.h.ế.t em sống  nổi thì cha    bây giờ? Anh cả   bây giờ? Còn ông bà, chú thím ở nhà, còn mấy  trai ở nhà nữa? Bọn họ xem em như châu như bảo yêu thương nuôi lớn, em xem bọn họ sống thế nào?"
"Đừng  những lời ngu ngốc như , bất kể như thế nào, các  trai cũng sẽ bảo vệ em, cho nên em  sống thật ."
Cố Thanh Liệt đột nhiên bật , nhéo cái rau chân vịt mềm ném  trong rổ: "Này, giúp  trai đánh hạ thêm nhiều giang sơn ."
Vân Mộng Hạ Vũ
Biên Thành thực sự là, quá hoang sơ.
Trong trung tâm khấm khá hơn chút, càng  xa về phía bắc, cỏ cây  sinh trưởng nổi, gần như   thấy nổi màu xanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-75.html.]
Được ăn miếng rau xanh là niềm hy vọng cả đời của nhiều  dân sống ở Biên Thành, rau thì đắt, vận chuyển  xa thì héo bẹp, chẳng ngon cũng chẳng ngọt.
Cố Thanh Liệt loại  từ Diêm Thành lớn lên với củ cải trắng, đến  nơi   mới   cái gì gọi là cả đời   nổi một ngụm rau xanh.
“Khanh Khanh,” Cố Thanh Liệt mở miệng: “Chờ lát nữa  mang em  Cung Tiêu Xã, mua nhiều xương chút, cho  Sở Đại của em một phần canh, còn  gương mặt nhỏ gầy  cũng nên bồi bổ nhiều, bằng  cha  còn tưởng là em ở đây  đối xử  ."
“Hả?” Cố Khanh Khanh nhướng mày ngọt ngào: “Anh hai là  nhất."
Cố Thanh Liệt: "..." Nhịn    với cái con bé .
Những lời tương tự, Cố Khanh Khanh với bất cứ ai trong nhà cũng  như ,  đến  trong ban bếp núc,  cả Dư Phú Quý, Tôn Thục Phân cũng nhận  sự đãi ngộ .
Nó vì để mở  bếp nhỏ cho Sở Đại, thêm chút dinh thưởng còn thiếu mỗi cái trại heo là   khen, hừ, con bé xảo quyệt.
Hai  em     hái  một rổ rau chân vịt, Cố Khanh Khanh  quên đắc ý: "Rau em trồng  ? Mềm mọng nước."
Cố Thanh Liệt đưa Khanh Khanh đến nhà ăn, xách thêm cái giỏ, thuận miệng trả lời: "Cũng , cũng   là ai trồng, mà Khanh Khanh , rau mới nhú   hái, khó mà  mọng nước nha."
Cố Khanh Khanh thè lưỡi: "Có đồ ăn còn  vui vẻ ."
Cô  sớm trồng thêm một vụ nữa , cơ mà hiện tại đúng là   thời điểm , cơ mà nhà kính Binh Đoàn  dựng xong, đất cũng  ủ, ngày hôm qua  rải hạt giống.
 cũng  chậm hơn mười ngày so với đám rau ban đầu trồng, cho nên ... Dù  mấy  chiến sĩ ở Binh Đoàn mỗi ngày ăn bí đỏ khoai tây quen , nhịn thêm một chút?
Hẳn là  thể ?
“Khanh Khanh!” Khi Dư Phú Quý  thấy  đến, vỗ vỗ bột mì  tay, dư quang rơi xuống cái rổ  tay Cố Thanh Liệt: “Úi chà chà, rau ăn   ?”
“Hái một ít cho  trai cùng  Sở Đại nếm thử.” Cố Khanh Khanh tò mò  những  trong ban bếp núc: "Chú Dư, tối nay ăn sủi cảo nha? Có chuyện  gì  ạ?"
Dư Phú Quý nhoẻn miệng  lớn: "Đánh thắng trận, đương nhiên là chuyện ! Đoàn Trưởng hạ lệnh, g.i.ế.c hai đầu heo ăn mừng chiến thắng."
Anh lính nhỏ đang nhào bột bên cạnh len lén ghé  tai Cố Khanh Khanh  nhỏ: "Em gái, tối nay  sủi cảo thịt heo, còn  sủi cảo khoai tây, sủi bảo bí đỏ, lão Dư bảo là trộn  với ,   mang hộp cơm đến đánh, mỗi  20 cái,  thể bắt  cái gì xem vận khí chính ."
"Em đến lúc đó chú ý chút, da sủi cảo lộ  màu sắc thì   bí đỏ thì là khoai tây, tránh  là ."
Cố Khanh Khanh bởi vì miệng  ngọt,  trồng  rau xanh,  bộ Binh Đoàn đều thích cái em gái ."
Cái gì mà em gái Cố Bài Trưởng, là em gái của bọn họ!