Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 73

Cập nhật lúc: 2025-03-25 05:33:14
Lượt xem: 55

Cuối cùng Sở Đại cũng hiểu câu mà Cố Thanh Liệt thường xuyên lẩm bẩm “em gái tớ trở mặt còn nhanh hơn chó."

Thấy anh ấy thật lâu không lên tiếng, Cố Khanh Khanh hơi nghiêng đầu cố gắng không nhìn thẳng vào anh ấy, để phần tính toán trong lòng không bị nhìn thấu.

"Anh trai ơi."

“Ừm?” Sở Đại có chút buồn ngủ muốn dựa vào đầu giường ngủ một chút. Hiện tại hắn không thể cử động biên độ quá mạnh, miệng vết thương đau.

"Thật ra, nếu lần này anh không giúp anh trai em đỡ viên đạn em cũng sẽ không trách anh."

Sở Đại nương không nói chuyện, dùng ánh mắt đen nhanh nhìn chằm chằm Cố Khanh Khanh.

Cô gái nhỏ tự lẩm bẩm: "Anh ấy là anh trai em nhưng đến bộ đội lên chiến trường chính là quân nhân, tử vong là điều không thể tránh khỏi, luôn sẽ có người đổ m.á.u hy sinh." Lời này cô đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ, bởi vì ban đầu bản thân cô đặc biệt không hy vọng anh trai cô đi đánh giặc.

Có chiến tranh thì sẽ có đổ máu, sẽ có người chết.

Nhưng đây là trách nhiệm của họ, cũng giống như cha, khi trở thành đội trưởng đội sản xuất, trách nhiệm của ông là làm cho tất cả các xã viên trong đội sản xuất no bụng, gia tăng trồng cây công nghiệp để tăng cao công điểm, để cuộc sống xã viên ấm no hơn nữa, đây là trách nhiệm của cha.

Chú Kiến Sơn, khi huấn luyện dân binh, song tùy thời đợi lệnh lên chiến trường, ngày thường chịu trách nhiệm bảo vệ đội sản xuất một mảnh bình an, đây cũng là trách nhiệm của chú ấy.

Hai anh trai cầm trợ cấp của bộ đội, toàn bộ thôn Đại Truân Tử có ai mà không hâm mộ hai anh em Cố gia tham gia quân ngũ, bộ đội cho bọn họ vinh quang, bọn họ liền phải nghe chỉ huy lên chiến trường c.h.é.m g.i.ế.c để bảo hộ càng nhiều người hơn nữa, đây cũng là trách nhiệm của anh trai.

Cô trước kia không biết trách nhiệm của mình là gì, cho đến đêm qua mầm rau xanh mọc lên, chú Dư vui đến quơ chân múa tay, hay cả Quan Đoàn Trưởng cùng Từ Chính Ủy cũng liên tục khen ngợi, cô vốn dĩ chỉ nghĩ có thể để bộ đội, để anh trai ăn được miếng rau xanh là được rồi, không nghĩ tới Quan Đoàn Trưởng nghĩ thật xa, muốn toàn bộ Biên Thành mở rộng trồng rau xanh, để người dân Biên Thành có thể ăn được rau xanh.

Cô tìm được trách nhiệm của chính mình.

Còn những gì Bạch Dung nói với Sở Đại bên cạnh nhà kính ngày hôm đó, cô hoàn toàn không đồng ý.

Bạch Diên c.h.ế.t trận vì quang vinh, cũng không phải vì Sỡ Đại đỡ đạn, đổi lại là cô, cho dù cô cùng anh trai vì Sở Đại chắn viên đạn, cô cũng sẽ không dùng chuyện này tới áp bức Sở Đại, điều khiển anh ấy, làm anh ấy lương tâm bất an, buộc anh ấy cưới mình.

Vì đây không phải là ước nguyện ban đầu của anh trai.

Sở Đại nhìn cô gái nhỏ chằm chằm hồi lâu, thấy cô gái nhỏ nhai kẹo sửa quai hàm phình phình, bỗng nhiên bật cười.

"Anh đã biết."

Ngoại trừ đổi thuốc, Triệu Trạch cố ý không tới đây nhiều lần.

Vợ hắn Hứa Niệm tính cách hướng nội, không có bạn bè, không giỏi giao tiếp, vậy mà cứ luôn nhắc đến Cố Khanh Khanh.

Cố Khanh Khanh cũng rất kiên nhẫn, biết Hứa Niệm là cái hũ nút, còn nguyện ý chống cằm ngồi bên cạnh em ấy cả một buổi trưa xem em ấy đóng đế giày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-73.html.]

Hắn là rất không hiểu được em gái Thanh Liệt này, người này không thể nói cụ thể như thế nào, tính cách sang sảng như vợ lão Dư mà em ấy cũng có thể hòa hòa thuận thuận thân như một nhà, tính cách buồn bực như Hứa Niệm nhà hắn em ấy cũng có thể an an tĩnh tĩnh ở bên cạnh.

Thật thú vị.

Không phải vừa vặn hợp với Sở Đại sao?

Một người thì hoang dã, kiêu ngạo, người kia đôi khi sôi nổi, đôi khi trầm lặng, tính cách rất khác biệt.

Theo hắn thấy, lão Sơ a, sớm hay muộn gì cũng bị em gái Khanh Khanh thu thập đến ngoan ngoãn dễ bảo.

Cô gái như vậy bên người ai không hiếm lạ, chẳng khó trách Cố Thanh Liệt thương như bảo bối.

Mấy ngày nay Cố Khanh Khanh đều đến đưa cơm, lão Dư liền nói một câu: "Nhiều người há mồm chờ ăn cơm, chú đường đường một cái Sĩ quan hậu cần không thể mỗi ngày làm người chạy chân! Chú vội muốn chết, còn gọt khoai tây, còn hấp bí đỏ."

Triệu Trạch cũng thay thuốc xong là đi, tuyệt không ngốc lại quá một giây.

Bạch Dung trước khi đi đến Binh Đoàn tiếp theo còn cố ý đến đơn độc cùng Sở Đại nói cái gì đó, khi đi ra ngoài hai hốc mắt hồng như mắt thỏ.

Cố Khanh Khanh nhớ lại sự lạnh nhạt của anh ấy đêm hôm đó, cảm thấy cô gái ấy hơn phân nửa là lại bị đả kích.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bộ dạng anh ấy dầu muối không ăn, có thích nhiều đi chăng nữa cũng vô dụng.

Cô cảm thấy một đoạn thời gian ngắn những gì mình làm cũng đều là uổng phí.

Mấy ngày nay cô không hề nhàn rỗi, ngoài việc đưa cơm nước cho Sở Đại, cô còn giúp mọi người cùng nhau làm nhà kính để tiếp tục trồng rau.

Phân tranh trên chiến trường dần dần bình ổn, các nước láng giềng đã lui binh, chiến sĩ Binh Đoàn cũng lục đục từ chiến trường rút về.

Cô vẫn chưa thấy được anh trai mình, trong lòng sốt ruột, có một chiến sĩ trở về nói với cô: "Sở Liên Trường không ở, Phó Liên Trường Phùng Thiên Nhai cũng bị thương, hiện tại ở tiền tuyến chỉ dựa vào Cố Bài Trường chỉ huy."

Bọn họ là phân tán tác chiến, các đơn vị tách biệt, như vậy những người có năng lực cao một cút đều có thể chỉ huy tác chiến.

Hôm nay Cố Khanh Khanh vừa xách hộp cơm vào trung tâm y tế đã bị Cố Thanh liệt ôm chầm lấy: “Này Khanh Khanh!”

“Ồ, vẫn còn nặng, chắc chút tiền trợ cấp của anh hai ở đây em ăn hết rồi phải không?" Cố Thanh Liệt trên tay còn quấn băng gạc, chỉ khi Cố Khanh Khanh vỗ vỗ vai mấy cái mới thỏa mãn buông xuống.

Vai của Cố Thanh Liệt như tấm ván sắt, không đau chút nào, ngược lại tay của Cố Khanh Khanh lại đỏ ửng.

“Đúng vậy, gần đây ngày nào em cũng ăn thịt kho tàu!” Cố Khanh Khanh rút tay về, nhìn gương mặt gầy gò của anh trai vô cùng đau lòng.

Cẩu Đản anh chịu khổ rồi!

Nam nhân trên giường bệnh ánh mắt mang theo ý cười, lười biếng dựa vào bên giường nhìn hai anh em này nháo.

Loading...