Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 72
Cập nhật lúc: 2025-03-25 05:33:12
Lượt xem: 45
"Khanh Khanh đừng thất thần." Triệu Trạch thấy Sở Đại không nói lời nào, cười cười: "Giúp anh trai cảm ơn Sở Liên Trường đi em!"
Cố Khanh Khanh bị đẩy về phía trước, mặt mờ mịt đứng trước giường bệnh.
Bát cháo trong tay Bạch Dung bị Triệu Trạch lấy đi, Bạch Dung nhìn cô bằng ánh mắt chứa vài phần địch ý.
Lúc trước còn không xem lời nói của Phương Điệp vào trong lòng, vậy mà bây giờ anh A Đại đỡ đạn cho anh trai cô ta!
Cố Khanh Khanh có chút xấu hổ, cô ngồi ở mép giường, múc một thìa cháo thịt băm, nhìn thấy trong mắt anh ấy tơ máu, cô sửng sốt, ngồi dựng thẳng sóng lưng, thổi thổi cháo rồi mới đưa đến bên miệng Sở Đại.
Sở Đại nhìn chằm chằm cô hồi lâu, ngoan ngoãn ăn cháo.
Triệu Trạch đẩy Bạch Dung đang nhìn chằm chằm ra ngoài: "Đồng chí Tiểu Bạch, tôi nghe vợ tôi nói Đoàn Văn Công biểu diễn cực kỳ đặc sắc, chỉ tiếc buổi chiều Đoàn Văn Công đi rồi, có thể hát một đoạn bài "Một lòng hướng về Đảng" cho các đồng chí thương binh ở đây nghe hay không?"
"Bọn họ hôm qua lên chiến trường không có nghe được, quá đáng tiếc.”
Bạch Dung vốn định nhe răng trừng mắt, lời muốn nói kẹt ở trong cổ họng, trầm mặt chốc lát: "Được rồi, tôi đi nói với Đoàn Trưởng, biểu diễn lại một lần cho các đồng chí."
Các chiến sĩ lên tiền tuyến chiến đấu, còn không phải là vì hậu phương vững chắc, chút xíu yêu cầu này sao có thể không thỏa mãn.
Triệu Trạch trong lòng thở dài, thích Sở Đại đều là cô gái tốt, chỉ tiếc không có duyên phận.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Sở Đại và Cố Khanh Khanh, nam nhân rũ mi uống chào, yết hầu cuộn lên cuộn xuống.
Cố Khanh Khanh nhìn mãi, Sở Đại hơi nhướng mi cô hấp tấp dịch tầm mắt đi chỗ khác.
Một lúc lâu sau, người đàn ông cuối cùng cũng lên tiếng —
"Em không phải rất sợ sao? Như thế nào lúc truyền m.á.u cho anh thì lại không biết sợ?"
Giọng nói của Sở Đại mang theo chút mệt mỏi, lưng dựa vào chiếc giường khung sắt màu xanh bộ đội, ánh mắt rơi vào cô gái với ánh mắt không được tự nhiên."
Cố Khanh Khanh ấp a ấp úng: "Bởi vì anh chắn đạn cho anh trai của em, anh trai."
Sở Đại nhìn thẳng cô gái một hồi hồi lâu, sau đó tầm mắt đi xuống cổ tay của cô gái dừng lại chỗ cái thìa.
Người đàn ông hơi cúi đầu, ngậm lấy muỗng cháo.
"Em không phải vừa mới tiến vào mới biết được anh chắn viên đại cho anh em sao? Em gái?"
Cố Khanh Khanh ngón tay vô tình chạm vào chóp mũi của người đàn ông, giật mình run lên, cái thìa rớt xuống chén, b.ắ.n cháo lên mặt Sở Đại.
"Xin lỗi, thực xin lỗi." Cố Khanh Khanh nhanh chóng lấy khăn che mặt ra lau mặt, luống cuống tay chân: "Em không phải cố ý."
Sở Đại khẽ quay đầu lại, động tác lau không thành công, đôi mắt đen của người đàn ông nhìn thẳng Cố Khanh Khanh một hồi lâu, thấy cô gái nhỏ xấu hổ đến đỏ mặt mới tiếp nhận cái khăn.
"Anh tự mình làm."
Cố Khanh Khanh tiếp tục đút cháo cho anh ấy, nhưng tay vẫn không kiểm soát được mà run lên.
Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ suy nghĩ trong đầu đều bị anh ấy nhìn thấu cả rồi.
Bây giờ còn chưa được.
Cố Khanh Khanh suy nghĩ.
Anh ấy không muốn nói chuyện đối tượng, không muốn kết hôn, tùy tiện bày tỏ tình cảm một cách hấp tấp chỉ làm anh ấy lùi bước mà thôi, Đoàn Trưởng đã nói, phải chậm rãi.
Đoạn thời gian kế tiếp hai người hầu như không lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-72.html.]
Cố Khanh Khanh giơ tay đút cháo thì Sở Đại cúi đầu uống cháo.
Ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào trong phòng, nửa khuôn mặt Sở Đại bị ánh sáng chiếu thẳng vào.
Cố Khanh Khanh đứng dậy: "Em kéo rèm xuống!"
Chờ kéo xong rồi thì hối hận, còn không bằng không kéo.
Một chút ánh sáng le lói xuyên qua từ cửa sổ, bên trong tối tối.
Sở Đại từ bên phải áo khoác quân đội lấy ra hộp thuốc, là hộp thuốc lần đầu tiên gặp anh ấy, cô thấy chú Dư mua giúp anh ấy, cô thấy hút bốn năm lần vẫn không hút hết được một hộp, có thể thấy không phải là người nghiện thuốc lá.
Một điếu hút xong, ngón tay thon dài đẩy que diêm châm điếu thuốc thứ hai.
Ngọn lửa đỏ rực nhảy qua đầu ngón tay anh, cứ chớp nháy chớp nháy không ngừng.
Nhìn thấy anh ấy lười biếng dựa vào khung giường hút thuốc, Cố Khanh Khanh nhịn không được mở miệng: "Anh trai."
"Ừm?"
“Anh trúng đạn.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ồ.” Sở Đại không vừa ý, thản nhiên phun ra một vòng khói: “Sau đó thì sao.”
"......." Cố Khanh Khanh lần đầu tiên nhìn thấy Sở Đại như thế này, nhìn rất hoang dã, bộ dạng thích làm gì thì làm cái đó.
Cố Khanh Khanh im lặng một lúc, sau đó xoay người: "Em đi gọi anh Triệu lại đây."
Sở Đại nắm lấy cánh tay của cô cười cười: "Lão Triệu cũng quản không được anh."
Cơ thể Cố Khanh Khanh cứng đờ, cô chậm rãi quay đầu lại nhìn anh, cuối cùng làm ra một cái động tác mà chính bản thân mình cũng không ngờ tới ——
Cô giật điếu thuốc đang ngậm trong miệng người đàn ông ngồi bên giường, dập tắc.
Khi cô phản ứng lại, người đàn ông nhìn cô cười như không cười, làm cô khóc không ra nước mắt.
"Anh trai, em sai rồi."
Sở Đại cổ họng tràn ra tiếng cười ngắt quãng, bắt đầu rất áp lực, sau đó càng thêm làm càn.
Nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của cô gái nhỏ, hắn kiềm chế không chọc em ấy nữa, hất cằm về phía áo khoác bên cạnh: "Giúp anh lấy."
“Anh còn hút thuốc à?" Đôi mắt hạnh Cố Khanh Khanh mở thật to, bộ dạng không thể nào tin tưởng được.
Kỳ thực còn nửa điếu thuốc nữa, tạm chấp nhận vẫn có thể hút được hai ba hơi, không cần lãng phí như vậy.
Sở Đại lại cười, căng chặt thần kinh trên chiến trường hoàn toàn được thả lỏng: "Em lấy lại đây trước đi."
Tối hôm qua hắn nhìn thấy tên s.ú.n.g b.ắ.n tỉa nhắm vào Cố Thanh Liệt, não hắn không có thời gian để phản ứng, thân thể theo bản năng che chở phía trước Cố Thanh Liệt.
Lúc đó không thể nói cảm giác gì, hơi sợ, trong đầu thì cảm thấy may mắn nhiều hơn.
Lần này hắn đã đỡ được đạn cho anh em của hắn.
Thấy anh ấy im lặng, Cố Khanh Khanh đột nhiên lên tiếng: “Anh trai ơi.” Đầu ngón tay chạm được cái gì đó, có chút không tin tưởng được, lấy ra rồi mi mắt cong cong lên: "Anh cho em ăn kẹo sữa sao?"
Sở Đại nhìn hai viên kẹo sữa thỏ trắng nằm ngoan ngoan trong bàn tay của cô gái nhỏ: "Ừm, cho em."
Cố Khanh Khanh vui vẻ ngồi bên cạnh bóc giấy gói kẹo, hoàn toàn mất đi bộ dạng không dám nhìn, không dám tiếp cận hắn ban nãy.