Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 71
Cập nhật lúc: 2025-03-25 05:33:10
Lượt xem: 49
"Mẹ của A Đại xuất thân cực tốt, là con gái cả của Tổng Đốc, sau đó theo cha hắn một quân nhân nhỏ chịu không ít khổ, Sở Uyên, là lão thủ trưởng của chú, là người từng bước một từ một quân nhân nhỏ đến đầu lĩnh, đến được vị trí như bây giờ, hiểu nhiên chiến công đổi bằng xương m.á.u mà đi lên."
"Lão thủ trưởng tính tình cứng rắn, mọi tình yêu thương đều dành cho mẹ của A Đại, khi biết mẹ A Đại khó sinh mà chết, bà đỡ ôm A Đại mà ông ấy nhìn cũng không thèm nhìn một cái, quay đầu lên chiến trường."
Nghe vậy, Cố Khanh Khanh đáy mắt hiện lên một tầng đau lòng, lòng n.g.ự.c nhói lên một cái.
"A Đại từ nhỏ đã quật, không chịu thua bất cứ ai, tâm tư mẫn cảm, người khác muốn làm cái gì liếc mắt cũng có thể nhìn thấu, hắn biết cha hắn không thích hắn."
"Thằng nhóc ngốc này thích tranh cãi với cha hắn, cha hắn an bài cho hắn ở quân khu Phương Nam làm một quân nhân văn chức, hắn càng không, mang theo A Diên chạy đến Binh Đoàn Xây Dựng, nói là muốn làm thủ hạ của chú."
Nhắc tới Bạch Diên, ánh mắt Quan Huân hiện lên một tia tiếc nuối: "Hai đứa nhỏ này lên tiền tuyến cứ xông lên phía trước, giống như không muốn sống vậy."
“Thủ trưởng.” Cố Khanh Khanh nhẹ giọng hỏi: “Bạch Diên… cháu có thể hỏi anh ấy như thế nào mà không còn hay không?" Cô nghe thấy cuộc nói chuyện của Bạch Dung với Sở Đại hôm đó, Bạch Dung dường như đem cái c.h.ế.t của anh trai quy hết lên người Sở Đại, mà anh ấy cũng thực tự trách mình về chuyện này."
“Chuyện này không phải lỗi của A Đại" Quan Huân nhìn người đang nằm trên giường, hạ giọng nói: “Đối phương có lính b.ắ.n tỉa mai phục, A Đại phát hiện thì đã quá muộn, không còn kịp để nhắc nhở A Diên nữa."
Cố Khanh Khanh bừng tỉnh.
“Khanh Khanh.” Quan Huân cười ấm áp: “Chú có thể gọi cháu như vậy không?"
“Đương nhiên có thể ạ."
“A Đại tính khí nổi loạn, muốn thuần hóa phải dùng nhiều công sức.”
Quan Huân rũ mắt xuống, nhìn mu bàn tay bằng phẳng của người đàn ông, gân xanh đan xen vào nhau, anh hắn tay nắm lấy: "Khanh Khanh, cháu đã nghe qua về thuần hóa Ưng chưa?"
-
Ngay khi Cố Khanh Khanh trở lại khu nhà quân nhân, Hứa Niệm đã bưng đến nước đường lại, nhìn người uống xong mới yên tâm.
“Chị A Niệm, cảm ơn chị nha.” Cô cố nặn ra một nụ cười.
Hứa Niệm chỉ vỗ nhẹ vào lưng cô, lắc đầu và không nói gì.
Tôn Thục Phân cũng bưng hai cái bánh bao trắng đến, giọng nói sang sảng: "Khanh Khanh, lại đây ăn một chút, lấy ra biết bao nhiêu là máu? Tổn thương thân thể, ngày mai kêu chú của cháu đi Cung Tiểu Xã mua chút xương cốt về cho cháu bồi bổ."
“Cảm ơn thím.” Cố Khanh Khanh không cầm bánh bao: "Thím để Tiểu Thỏ và Tiểu Húc ăn đi.” Thời buổi khó khăn, chắc là cố ý dành dụm ra.
“Không thiếu miếng ăn này." Tôn Thục Phân kiên định muốn nhét cho Cố Khanh Khanh: "Đứa nhỏ ngu ngốc này, não tàn phải không, Binh Đoàn có bao nhiêu binh lính, trẻ khỏe không thiếu máu, muốn lấy m.á.u bắt một người đến lấy là được, cái Triệu quân y này cũng thật là ..."
Nói được nửa câu, Tôn Thục Phân chợt nhận ra rằng Hứa Niệm vẫn ở bên cạnh mình.
Trước mặt người ta, mắng chồng người ta ... Tôn Thục Phân nghĩ vẫn là thôi đi, ngượng ngùng cười: "Khanh Khanh, mau ăn đi, thím phải về dỗ Tiểu Húc ngủ."
“Thím mau trở về đi ạ.” Cố Khanh Khanh định đưa thím Dư ra cửa, nhưng Tôn Thục Phân đã giữ cô lại.
"Cứ nghỉ ngơi thật tốt, không cần lo lắng cho thím, thím đi có hai bước là đến rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-71.html.]
Tôn Thục Phân đến nhanh mà đi cũng nhanh, Hứa Niệm mím môi: "Khanh Khanh, em cũng nghĩ ngơi đi, có việc gì thì đi sang cách vách kêu chị."
"Vâng, làm phiền chị A Niệm."
“Không phiền toái.”
“Kẽo kẹt ——” là thanh âm đóng cửa lại.
Cố Khanh Khanh tắt đèn, ngồi ở đầu giường, cắn một miếng bánh rồi lại đặt ở một bên.
Ngày mai rồi ăn đi.
Nghĩ đến Cố Thanh Liệt còn ở trên tiền tuyến và Sở Đại nằm thoi thóp trong phòng y tế, cô thật sự ăn uống không vô.
Từ dưới gối lấy ra tấm ảnh chụp, bức ảnh bên mép đã cong lên do bị cô sờ nhiều lần, cô duỗi tay vuốt phẳng, đầu ngón tay sờ vào gương mặt lười biếng của người đàn ông.
Khí chất của anh ấy hoàn toàn khác với trong ảnh, khí chất bên ngoài sắc bén, khiến người khác nhịn không được mà rùng mình, cảm giác áp chế mười phần.
Nhưng khi anh ấy cùng với Cố Thanh Liệt, ngồi đối diện với cô ăn cơm, cả người như thanh bảo kiếm được gắn vào trong vỏ, thu hết sự sắc bén, chỉ còn lại vẻ lười biếng cao ngạo.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Khanh Khanh càng lúc càng khó đoán, người đàn ông này có bao nhiêu mặt đây, đâu mới chân chính là anh ấy.
Đoàn trưởng Quan nói anh ấy từ nhỏ đã cứng đầu và kiêu ngạo, muốn thuần hóa chỉ có thể tốn thời gian cùng anh ấy.
Vậy thì cố gắng thuần hóa đi.
Cố Khanh Khanh nghĩ thầm.
Sớm hay muộn anh ấy sẽ bị thuần hóa.
Tối hôm đó cô ngủ không ngon giấc, sáng hôm sau ăn xong hai cái bánh bao ở trên bàn, cô đi rửa mặt rồi đến phòng y tế.
Sở Đại đã tỉnh rồi, hắn đang ngồi dựa vào đầu giường, Bạch Dung ngồi ở bên cạnh bưng cháo muốn đút cho anh ấy, bị anh ấy vươn tay phải ra: "Đưa cho anh."
“Anh A Đại!” Bạch Dung tức giận, tránh đi không để anh ấy chạm vào cái chén: "Anh hiện tại không thể lộn xộn, Triệu quân y nói chỉ có thể đút."
Sở Đại nhàn nhạt liếc mắt một cái rồi thu hồi về.
“Để Triệu Trạch đến đây.”
Cố Khanh Khanh vừa đi vào, vừa lúc nghe thấy giọng nói yếu ớt của anh ấy, cuối cùng trái tim treo lơ lửng cũng rơi xuống.
Triệu Trạch mang theo một cái bình đi tới, đứng bên giường thay thuốc cho Sở Đại, hắn cũng đã nhìn thấy Cố Khanh Khanh đến, trong lòng vừa động: "Cậu là giúp Thanh Liệt chắn đạn, muốn đút ăn thì cũng nên là hắn làm đi."
"Cơ mà hắn còn ở tiền tuyến chỉ huy. Nếu không kêu em gái Khanh Khanh đến đây đi?"
Cố Khanh Khanh cảm nhận được ánh mắt lãnh đạm của người đàn ông trên giường, trái tim cô thắt lại, trong lòng căng thẳng không thể chịu nổi.
Hóa ra anh ấy là giúp anh hai ... chắn viên đạn sao?