Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 70
Cập nhật lúc: 2025-03-25 05:33:08
Lượt xem: 37
Quan Huân và Từ Chính Ủy đã chạy ra ngoài được một đoạn xa rồi thì Cố Khanh Khanh mới hoàn hồn loạng choạng chạy theo.
Trúng đạn?!
Đầu óc cô trống rỗng, cô không dám nghĩ đến điều gì, cô chỉ muốn nhanh nhanh được gặp anh ấy.
Trong phòng khám mọi người bước chân vội vàng, băng gạc dính m.á.u mấy lần được lấy ra, Triệu Trạch gặp ra một viên đạn đặt ở trên khay.
Sau khi đặt nhíp xuống, tay hắn khẽ run lên: "Sở Liên Trường mất m.á.u quá nhiều, cần truyền máu."
Quan Huân trực tiếp xắn tay áo: "Lấy của tôi."
Là bác sĩ quân y, Triệu Trạch cũng đã từng truyền m.á.u cho Đoàn trưởng, cho nên biết nhóm m.á.u của Đoàn Trưởng: "Ngài là nhóm m.á.u A, Sở Liên Trường nhóm m.á.u O, không được."
Hắn nhìn nam nhân sắc mặt tái nhợt nhắm hai mắt trong lòng cũng hoảng, nhưng hắn là bác sĩ, không thể biểu lộ ra ngoài, bằng không người khác biết sẽ càng hoảng.
"Ai có nhóm m.á.u O?" Quan Huân nhìn xung quanh, mắt đỏ hoe: "Cảnh vệ! Đi tìm đi! Lão tử không tin một cái binh đoàn lớn tìm không ra một người nhóm m.á.u O!"
"Cố Bài Trưởng hình như nhóm m.á.u O." Một quân y lên tiếng: "Cố Bài Trưởng đã trở lại chưa?"
"Anh ấy vẫn ở tiền tuyến ..."
Vân Mộng Hạ Vũ
“Lấy của tôi." Cố Khanh Khanh nhìn người đàn ông nằm nhắm mắt trên chiếc giường xanh quân đội, đè nén sợ hãi từ tận đáy lòng: "Tôi với anh trai có cùng nhóm máu."
Biết Cố Khanh Khanh là người như thế nào, cô gái này chưa từng làm chuyện gì không đáng tin cậy, Triệu Trạch cũng không nghiệm chứng trực tiếp đến đây rút máu: "Sở Liên Trường không thể đợi, Khanh Khanh, em kiên nhẫn một chút."
Tổng cộng trước sau rút ra 400ml máu, Cố Khanh Khanh choáng một chút, Triệu Trạch nghiến răng: "Không đủ!"
“Anh Triệu, tiếp tục lấy đi." Giọng nói Cố Khanh Khanh trở nên suy yếu.
“Không thể lấy được nữa."
Quan Huân không ngờ tiểu đồng chí này dũng cảm như vậy, chau mày: "Đi gọi tất cả mọi người kêu đi thử máu!"
“Đã không còn kịp nữa rồi!” Triệu Trạch nhìn túi m.á.u sắp cạn, nam nhân trên giường không có dấu hiệu tỉnh lại, sắc mặt nôn nóng.
“Anh Triệu, đừng do dự, lấy đi!" Cố Khanh Khanh xắn ống tay áo còn lại, ánh mắt kiên định.
Triệu Trạch nhìn cô gái này một cái thật sâu, sau đó nhìn nam nhân trên giường, rốt cuộc không còn do dự nữa.
Lần này rút thêm 100ml người trên giường ngón tay giật giật, Triệu Trạch mới thở phào nhẹ nhõm, thu hồi ống tiêm đi.
Sau khi lau mồ hôi trên đầu, hắn nói: "Vết thương bị nhiễm trùng, đêm nay e là sẽ phát sốt liên tục. Chỉ cần sống sót qua đêm nay là không có việc gì."
Quan Huân đứng ở bên giường, vén vạt áo trực tiếp ngồi xuống: "Tôi ở đây canh giữ hắn, các người cần làm gì thì làm đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-70.html.]
Từ tiền tuyến ra không ít thương binh, mà quân y thì không đủ, quá nhiều người cần cứu trị.
Triệu Trạch gật đầu, khi đi ngang qua Cố Khanh Khanh, anh nhẹ vỗ vai cô, cúi xuống thấp giọng nói: "Lát nữa đi tìm A Niệm, để cô ấy pha nước đường cho em uống."
Cố Khanh Khanh ngây người nhìn người đàn ông nằm trên giường rồi mới hoàn hồn trở lại: "Cảm ơn anh Triệu."
"Nên làm."
Trong phòng chỉ còn lại bốn người, Từ Chính Ủy nhìn người bạn nối khố, vỗ vỗ lưng an ủi rồi sải bước ra ngoài.
Quan Huân bề mặt bình tĩnh, nhưng hai tay gân xanh nổi cộm lên.
Còn tốt…… Còn may.
Con cháu Sở gia không đoạn trong tay hắn.
Căn phòng rất yên tĩnh, cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Quan Huân dần dần bình tĩnh trở lại, quay đầu vẫy tay với cô gái ngồi trên ghế phía sau —
"Bé ngoan, lại đây."
Cố Khanh Khanh sửng sốt một chút, sau khi xác định đây là kêu cô, cô mới đứng dậy đi đến bên cạnh Quan Huân.
Sắc mặt cô chẳng khá hơn Sở Đại là bao, nghĩ đến chuyện vừa rồi cô không hề nhăn mặt, ánh mắt Quan Huân lại dịu đi khi nhìn thấy Cố Khanh Khanh: "Ngồi đi, chú muốn tâm sự với cháu về Sở Đại."
Cố Khanh Khanh theo lời ngồi dựa gần vào mép giường ngồi xuống, Quan Huân chậm rãi kể hết mọi chuyện về người đàn ông đang nằm trên giường.
"A Đại là con trai lão thủ trưởng của chú, cha của hắn chắc cháu cũng đoán được, Tư Lệnh quân khu Phương Nam, Sở Uyên."
"Đứa nhỏ này từ nhỏ đã bướng bỉnh, kiêu ngạo. Lúc nào cũng coi cha hắn như kẻ thù, ngông cuồng đến điên rồi."
"Trước kia còn kiêu ngạo hơn, sau đó A Diên xảy ra chuyện mới thu liễm đi đôi chút."
"A Diên là anh trai của Bạch Dung. Cùng hắn còn có con trai của Chử Quân Chử Chiêu từ nhỏ lớn lên ở đại viện, sau đó cùng nhau tòng quân."
Quan Huân nói, ánh mắt có chút sương mù, khi nhắc tới những đứa trẻ này, khóe miệng không khỏi nổi lên nụ cười: "Mấy đứa nhỏ này đều là chú nhìn lớn lên, A Diên tính cách trầm ổn, là một người điềm đạm, A Chiêu nghịch ngợm còn A Đại giống như chim ưng kiêu hãnh bay vút trên trời cao, là thiếu niên có ngạo khí, tự cao tự đại, nghé con không sợ cọp."
"Mấy đứa nhỏ này chú yên tâm nhất là A Diên, lo lắng nhất là A Đại, sợ hắn thọc ra chuyện gì đó không thể cứu vãn được."
"Không ngờ đứa nhỏ này trước nay chưa từng chọc qua phiền toái, cũng chưa từng chọc chuyện cho cha hắn đi dọn dẹp, so với những đứa nhỏ trong đại viện thoạt nhìn còn ngoan ngoãn hơn nhiều."
"Mẹ của A Đại mất sớm. Khi sinh ra hắn thì xuất huyết nhiều khó sinh mà mất, cha hắn lúc đó ở tiền tuyến tác chiến, gấp gáp không kịp trở về."
Cố Khanh Khanh cẩn thận lắng nghe, ánh mắt mềm mại rơi vào khuôn mặt gầy gò của người đàn ông trên giường.