Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 69
Cập nhật lúc: 2025-03-25 05:33:06
Lượt xem: 45
Cố Khanh Khanh đối với Bạch Dung không đến mức chán ghét, chỉ cảm thấy cô gái này thông minh xinh đẹp, cũng đầy tự tin, bản thân điều kiện thực tốt, có thể vào Đoàn Văn Công, cô gái nào mà không phải ngàn chọn vạn tuyển?
Nghĩ đến đây cô vì bản thân mình mà phát sầu.
Xuất sắc như vậy anh ấy còn chướng mắt, còn cô thì sao?
Cố Khanh Khanh hụt hẫng, m.ô.n.g lung.
Lì lợm la l.i.ế.m theo đuổi?
Không thể, cô không thể không biết xấu hổ như vậy được!
Trước khi kết thúc buổi biểu diễn, cô rời khỏi sân khẩu, theo ánh trăng trở về khu nhà quân nhân, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, Cố Khanh Khanh xoay người cầm đèn dầu đi đến chỗ nhà kính trồng rau.
Nhấc cái cửa nhà kính đi vào, ngồi xổm xuống, dùng đèn dầu soi vào đống đất trộn với phân heo màu đen, nhìn thấy chồi non chui từ dưới đất lên, cô còn cho rằng mình hoa mắt mất rồi.
Cúi xuống gần như nằm trên đất, thực sự là một mầm cây xanh lục, chỉ dài khoảng 1cm, thưa thưa mấy cái lá cây, không nhìn kỹ còn tưởng là cỏ dại.
Cố Khanh Khanh đột ngột véo đùi một cái, gân cổ chạy ra chỗ sân khấu biểu diễn —
"Chú Dư ơi!!!"
Dư Phú Quý đang ngồi xếp hàng với các chiến sĩ ban bếp núc, đang đắm chìm, còn vỗ tay hát theo, thì bị Cố Khanh Khanh túm lấy cánh tay kéo hướng về khu nhà quân nhân: "Này, này, này Khanh Khanh cháu làm cái gì vậy a?!"
Bên này động tĩnh quá lớn dẫn đến những người bên cạnh đều ghé mắt nhìn sang, Tôn Thục Phân lắc đầu: "Khanh Khanh chúng ta tính tình hấp tấp quá đi mất!"
Ngay cả Quan Huân cũng nhịn không được mà liếc mắt thêm mấy cái.
Cố Khanh Khanh kích động chỉ kém lôi Dư Phú Quý đi theo mình, cơ mà lôi không nổi: "Chú Dư! Rau, rau xanh đã nảy mầm rồi!"
“Ồ!” Lần này, thay vì Cố Khanh Khanh túm mà ngược lại Dư Phú Quý điên cuồng kéo Cố Khanh Khanh chạy rời khỏi chỗ biểu diễn của Đoàn Văn Công, hừng hực vui mừng: "Mau! Chúng ta đi xem một chút.”
Quan Huân giật mình, hỏi Chính Ủy bên cạnh: "Cô gái kia lôi kéo sĩ quan hậu cần làm gì? Tôi nghe nói bọn họ nói cái gì mà rau xanh?"
Từ Chính ủy bật dậy: "Tôi đi xem thử."
“Quên đi, chúng ta cùng nhau đi.” Nghe được hai chữ "rau xanh" Quan Huân không thể ngồi yên được, hắn biết chiến sĩ hậu cần Dư Phú Quý ngoài quản bếp núc còn thường xuyên ra bên ngoài mua đồ ăn, rồi còn ở bên cạnh trại nuôi heo tự mình trồng trọt.
Đây có phải là trồng được rau xanh rồi?
Vậy đúng là đại sự của Binh Đoàn!
Bạch Dung ở trên sân khấu nhìn chú Quan đột nhiên rời bàn, không rõ nguyên nhân, Phương Điệp bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở: "Dung Dung, đừng phân tâm."
Đoàn trưởng Đoàn Văn Công còn đang ở dưới nhìn.
Dư Phú Quý chạy lon ton thở hổn hển chạy theo Cố Khanh Khanh đến chỗ trồng rau, vào nhà kính, nhấc cái ngọn đèn dầu hỏa bên cạnh cúi người nhìn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-69.html.]
“Này, ôi trời ơi." Kích động đến nói cả giọng địa phương, tới bộ đội Đoàn Trưởng yêu cầu bọn họ học tiếng phổ thông, khẩu âm ở Hàn gia thôn đã sớm không còn.
Đây cũng là lần đầu tiên Cố Khanh Khanh nghe thấy chú Dư nói tiếng quê nhà, trước kia cô còn đang buồn cực, thím hai cùng thím Dư giống cùng thôn, còn chú Dư không giống lắm.
Hôm nay xem như đã xác nhận.
Dư Phú Quý không quan tâm dơ hay không dơ, quỳ rạp trên mặt đất, ngón tay thật cẩn thận chạm vào chiếc lá to bằng hạt gạo.
"Đây là cây giống rau chân vịt a Khanh Khanh, cháu giỏi quá đi, chú cũng không biết nói sao! Cảm ơn tổ tiên 18 đời nhà cháu ha ha!"
Quan Huân đi theo Từ Chính Ủy liền nghe đến một câu như vậy, sắc mặt đen lại: "Sĩ quan hậu cần Dư, đây là quân đội, chú ý ảnh hưởng."
Dư Phú Quý vì quá phấn khích mà bật dậy khỏi mặt đất, xoa hai tay: "Đoàn trưởng, rau xanh nha! Về sau Binh Đoàn chúng ta có rau xanh ăn rồi!!!"
Quan Huân sững sờ một lúc, chộp lấy ngọn đèn dầu bên cạnh ngồi xổm xuống xem, chồi non xanh mơn mởn trong đất đen trộn lẫn với phân lợn và đất cát, hắn muốn vươn tay sờ soạng, lại sợ làm hư mầm non yếu ớt này.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cẩn thận rút tay về, Quan Huân mỉm cười: "Tiểu đồng chí lập công lớn rồi!"
Trồng rau xanh trên đất cát không chỉ giải quyết được vấn đề Binh Đoàn xây dựng có rau xanh ăn, về sau Biên Thành mở rộng gieo trồng, làm dân chúng ở Biên Thành không cần ăn rau đắt tiền héo queo từ nơi khác chuyển đến.
Cách Quan Huân nhìn Cố Khanh Khanh càng trở nên hiền lành, ngược lại làm cô có chút không thích ứng được.
“Thủ trưởng." Cô chỉ vào những mầm non thưa thớt: “Chính là chỉ có mọc ra mấy cây non thôi."
Quan Huân cả đời cầm súng, không có kinh nghiệm trồng rau, quay đầu nhìn Dư Phú Quý: "Sĩ quan hậu cần nói một chút, đây là có chuyện gì?"
"Báo cáo thủ trưởng, chắc là nhiệt độ có vấn đề, nhiệt độ bên này cao hơn những chỗ khác, cho nên tôi đánh giá khoảng 2 ngày nữa toàn bộ mầm con sẽ mọc ra được."
Dư Phú Quý tuy không hiểu về nhà kính nhưng lại rất giỏi trồng rau, nghe xong lời này, Quan Huân gật đầu: "Khu đất này sau này sẽ giao cho ban bếp núc phụ trách, vị tiểu đồng chí này phụ trách hỗ trợ các người gieo trồng rau xanh ở những nơi khác."
"Tiểu đồng chí." Ánh mắt Quan Huân trở nên nhu hòa, cười đến hòa ái dễ gần: "Cháu nguyện ý giúp Binh Đoàn hay không?"
“Đương nhiên!” Cố Khanh Khanh dứt khoát: "Có thể vì Binh Đoàn ra một phần lực là vinh hạnh của cháu."
Nghe xong lời này, cả Quan Huân và Từ Chính Ủy đều vui vẻ.
Từ Chính Ủy đối với cô gái nhỏ này rất là thích, có thể nói ra được lời như vậy khẳng định là đã từng đọc sách, biết chữ.
"Tiểu đồng chí rất có tinh thần."
Cố Khanh Khanh cười toe toét, được khen nên vui vẻ vô cùng.
Đúng lúc này, cảnh vệ của Quan Huân vội vàng đi tới, ngưng trọng nói: "Đoàn trưởng, Sở Liên Trường trúng đạn!"
Cố Khanh Khanh đầu óc ong ong, m.á.u nóng toàn thân ngưng động lại.
“Mau mang tôi đi!" Quan Huân cơ hồ là gào thét ra lửa.
Nhãi ranh, con mẹ mi ngàn vạn đừng có xảy ra chuyện!