Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 68

Cập nhật lúc: 2025-03-25 05:33:04
Lượt xem: 29

Cố Khanh Khanh không biết tại sao, tim cô chợt thắt lại, cô đặt đũa xuống, nhìn anh trai, nhẹ nhàng nói: "Anh trai."

"Ơi? Sao vậy?"

"Anh cẩn thận một chút."

“Biết rồi.”

Nhìn bóng lưng Cố Thanh Liệt rời khỏi khu nhà quân nhân, Cố Khanh Khanh thở dài, dập tắt những cảm xúc dư thừa trong lòng, đi đến phòng bên cạnh.

Hứa Niệm đang cúi đầu lặng lẽ sửa sang lại quần áo, nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn, thấy là cô đến khẽ gật đầu: "Ngồi đi."

Cố Khanh Khanh ngồi xuống bên mép giường, đôi tay chống ở đầu gối xem chị A Niệm khâu khâu vá vá.

Cố Khanh Khanh cẩn thận quan sát từng đường kim mũi chỉ của chị ấy, thấy quần áo bị thủng qua tay chị ấy hoàn hảo như lúc ban đầu, không khỏi cảm khái: "Chị A Niệm, tay nghề của chị có thể làm thợ may được rồi."

Hứa Niệm chỉ mím môi cười, ngay sau đó khóe miệng lại phẳng lì.

Cố Khanh Khanh cứ ngồi như vậy đến khi mặt trời ngả về phía tây, không hỏi chị ấy cùng Triệu Trạch thế nào mà là hỏi: "Đêm nay Đoàn Văn Công có biểu diễn, chúng ta đi xem nha?"

“Được.” Hứa Niệm đặt quần áo đã sửa sang một bên, thu dọn túi đồ may vá, chủ động kéo Cố Khanh Khanh lên: “Chúng ta đi nhà ăn ăn cơm đi.”

Cố Khanh Khanh thụ sủng nhược kinh, từ khi quen biết chị A Niệm đến nay, cô biết chị A Niệm là người hướng nội, sẽ không có hành động thân mật như vậy với người khác.

"Được nha ~" Cô nhướng mày, nắm tay Hứa Niệm, hai người cùng nhau đi vào nhà ăn.

Ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn dừng lại trên ngôi nhà trệt, bóng tối chia cắt thành nhiều hình dạng, Cố Khanh Khanh nhìn lên chân trời những rặng mây đỏ, chỉ hy vọng anh ấy cùng anh trai cô bách chiến bách thắng, bình an trở về.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhà ăn rất vắng vẻ, ngoại trừ binh lính ở lại canh giữ, những người khác đều ra chiến trường, ngay cả quân y cũng đã đi theo.

Kể từ lúc đến đây, đây là lần đầu tiên cô thấy vắng vẻ như vậy.

Dư Phú Quý trực tiếp mang hộp cơm đến cho bọn họ, ngồi đối diện với bọn họ ăn cơm.

"Khanh Khanh, Tiểu Từ, trong lòng lo lắng đúng không? Không có việc gì đâu, quen rồi sẽ tốt." Hắn cười, đẩy hộp cơm bằng nhôm của Cố Khanh Khanh qua: "Anh trai cháu kêu chú phần thịt của hắn nhường cho cháu, kỳ thật đều là khấu trừ từ phần của hắn, ngày thường cũng có thể cho cháu thêm cơm."

Nghe vậy, Cố Khanh Khanh méo miệng, cố nén nước mắt, cố nặn ra một nụ cười để an ủi Hứa Niệm đang yên lặng cúi đầu ăn cơm bên cạnh: "Đúng vậy, bọn họ đã ra chiến trường nhiều lần rồi, chắc không sao đâu. Cũng không biết khi nào mới trở về, nếu là hai ba ngày còn chưa chờ được người trở về, e là đồ ăn cũng mọc mầm ra mất."

Dư Phú Quý chuyển chủ đề: "Khanh Khanh, chú đánh giá rau cháu trồng chuẩn bị nảy mầm rồi, đừng có quên tưới nước a." Hắn nói như vậy chứ trong lòng không để ý là có nảy mầm hay không, chỉ muốn làm Cố Khanh Khanh tìm việc khác làm, lực chú ý đặt ở trồng rau, sẽ không rảnh mà nghĩ đông nghĩ tây.

"Được ạ." Cố Khanh Khanh cũng là cái vô tâm vô phổi, đảo mắt đem phiền não ném ra sau đầu, nhìn thấy khối thịt kho tàu trong hộp cơm hai mắt đều sáng lấp lánh: "Chú Dư! Tiêu chuẩn thức ăn ngày mai vẫn có thể ăn tiêu chuẩn như thế này sao? Anh trai cháu về để anh ấy mỗi ngày ăn bí đỏ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-68.html.]

“Như vậy sẽ không được đâu.” Dư Phú Quý liếc mắt cười: “Cháu cũng không sợ béo à?"

Bên này Cố Khanh Khanh và Dư Phú Quý đã kẻ xướng người họa, Hứa Niệm nghe xong nhịn không được cong khóe miệng.

Nụ cười trong mắt Cố Khanh Khanh càng sâu.

Cách đó không xa, mấy người trong Đoàn Văn Công ngồi cùng một bàn, người bên cạnh nói nói giỡn giỡn, Bạch Dung khác với vẻ nhiệt tình thường ngày, lặng lẽ ngồi đó, tay cầm đũa chọc vào miếng thịt heo kho tàu, ánh mắt buồn bã."

Phương Điệp chạm vào cánh tay của cô, bĩu môi chỉ sang một hướng khác: "Em gái Cố Bài Trường ở bên kia kìa."

Bạch Dung không có theo tầm mắt nhìn, chỉ nói một câu: "Ăn đi."

Nhìn thấy cô bạn không d.a.o động, Phương Điệp cảm thấy buồn chán chẳng buồn nói.

Buổi tối cũng ngay sân chiếu phim hôm bữa. Đoàn Văn Công đã dựng sân khấu, nữ quân nhân đang tập luyện.

Cố Khanh Khanh di chuyển một băng ghế dài, kéo Tôn Thục Phân và Hứa Niệm ngồi đó chờ đợi.

Tôn Thục Phân bế Dư Húc đang nghịch cát dưới đất lên, chụp liên tiếp vài cái vào m.ô.n.g thằng nhỏ, mắng ——

"Cứ quậy như vậy hai bộ quần áo bị thằng nhóc này làm cho mòn hết, đến lúc đó mỗi ngày cởi chuồng, để mẹ xem xem con có xấu hổ hay không!"

“Tiểu Húc không sợ!” Dư Húc nhảy khỏi người mẹ nhảy xuống chơi cát, bò đến một thân dơ hầy.

Tôn Thục Phân tức giận muốn ngã ngửa: "Tiểu Thỏ, buổi tối mẹ sẽ cho con ăn hạt bí rang, không có nó ăn."

Dư Húc nghe xong vội vàng leo lên đùi mẹ, dùng đôi tay nhỏ bé vỗ nhẹ lên bụi đất trên người, Cố Khanh Khanh thích thú nhìn theo, còn ánh mắt của Hứa Niệm đầy hâm mộ.

Cô và Triệu Trạch cũng kết hôn được năm năm, cái bụng không có động tĩnh gì, mẹ chồng ngày nào cũng mắng cô vì chuyện này.

Cô cũng muốn có con, vấn đề là Triệu Trạch mỗi năm chẳng về nhà được bao nhiêu chuyến, mỗi năm đều là cô chạy lại đây thăm anh ấy.

Nhìn thấy bánh bao nhỏ Tiểu Húc đang lăn lộn trong vòng tay của Tôn Thục Phân, mắt Hứa Niệm dần ảm đạm đi, ngón tay vô thức túm chặt ống quần, khiến ống quần nhăn lại.

Phương Điệp, Bạch Dung biểu diễn trên sân khấu, mấy hàng quân nhân ngồi thưa thớt dưới sân khấu, Quan Huân nhìn cô gái nhỏ trên sân khấu, mỉm cười vỗ tay.

Hắn cùng Bạch Hồng đã theo vị lão thủ trưởng mấy chục năm, tòng quân đến khi gia nhập Đảng, thắng lợi xong thì hắn đến Binh Đoàn Xây Dựng, Bạch Hồng đi theo lão thủ tướng đi đến quân khu Phương Nam, đảm nhiệm chức vụ tham mưu trưởng.

Sở Đại và Bạch Diên đều là hắn nhìn lớn lên, còn có Chử Chiêu Chử gia, đều là những nam nhân đỉnh thiên lập địa, đáng tiếc cho A Diên ....

Nụ cười trên mặt Quan Huân hơi nhạt đi, trong lòng hắn tràn đầy xúc động khi nhìn cô gái nhỏ đang hướng về hồng kỳ mà hát, trong lòng cảm khái vô cùng.

Loading...