Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 67
Cập nhật lúc: 2025-03-25 05:33:02
Lượt xem: 39
Đứng trong bóng tối, Cố Khanh Khanh ngây người với lượng thông tin cô nghe vừa rồi, mãi một lúc vẫn không thể phục hồi lại tinh thần.
Bạch Dung ghé vào vai hắn, chậm rãi ngẩng đầu, khẽ nức nở: "Anh A Đại, em nghe nói chú Quan giới thiệu đối tượng cho anh."
Sở Đại không biết tư duy của em ấy làm thế nào lại nhảy đến chuyện này, dở khóc dở cười: "Trẻ con, em nghe được lời đồn từ đâu?"
“Ba em nói.” Bạch Dung nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Sở Đại, âm thanh thực nhẹ cơ hồ muốn cuốn theo gió: "Anh A Đại, dù sao đều là giới thiệu, không bằng anh kết hôn với em đi, hai ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hiểu tận gốc rễ, ba em cũng là một đường đi theo chú Sở đến tận bây giờ."
Càng nói chuyện, trong lòng cô càng kiên định: "Anh A Đại, chúng ta kết hôn đi!"
"Anh đã đáp ứng anh trai em, phải chăm sóc em."
Trong bóng tối, móng tay của Cố Khanh Khanh không tự chủ đè vào lòng bàn tay, đỏ một mảnh.
Sở Đại ánh mắt trở nên lạnh lẽo, hắn lui về phía sau một bước, làm Bạch Dung đang dựa vào người hắn lảo đảo trong khoảng không.
"Tiểu Dung.”
"Chú Quan không giới thiệu đối tượng cho anh, anh không không tính toán kết hôn với bất cứ ai."
"Anh đáp ứng anh trai em, phải chiếu cố em, đem em thành em gái của mình mà chăm sóc, thẳng đến khi em gả chồng mới thôi."
"Em bây giờ còn nhỏ, có một số chuyện chưa suy nghĩ thấu đáo, có thể chậm rãi suy nghĩ, nếu là ở bộ đội hoặc là ở nơi khác tìm được người khác vừa ý, có thể nói với anh trai, anh trai sẽ chuẩn bị cho em một phần của hồi môn."
Nhìn thấy sắc mặt Bạch Dung ngày càng tái nhợt dưới ánh trăng, hắn chung quy không đành lòng, song vẫn sợ em ấy không hiểu —
"Tiểu Dung, đánh mất ý niệm không nên có, anh trai chân thành hy vọng em có thể tìm được hạnh phúc của chính mình."
"Anh trai sẽ mãi là anh trai của em."
Nói xong, hắn không nhìn em ấy nữa, trầm giọng nói với binh lính: "Tiếp tục tuần tra."
“Vâng, Liên Trường.”
Tiếng bước chân trật tự xa dần, Bạch Dung rốt cuộc nhịn không được, ngồi xổm trên mặt đất che mặt khóc nức nở.
Cố Khanh Khanh không hề nghĩ đến Sở Đại như vậy, dứt khoát, lưu loát, không lưu tình, thậm chí là cứng rắn.
Bạch Dung là từ anh ấy cùng nhau lớn lên còn bị từ chối, lời lẽ nghiêm khắc, vậy cô thì sao?
Cố Khanh Khanh không dám nghĩ đến.
Nhẹ nhàng trở lại nhà, cô nằm trên giường, nghĩ ngợi lung tung, trái lo phải nghĩ, chính là nghĩ không ra.
Tại sao Sở Đại lại cự tuyệt hôn nhân? Có bóng ma tâm lý? Hay là đã sớm có người trong lòng?
Sau khi trằn trọc, trằn trọc mãi không ngủ được, cô lấy tấm ảnh từ dưới gối ra, Cố Khanh Khanh nương theo ánh, ánh mắt dừng lại người đàn ông trong ảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-67.html.]
Anh ấy có đôi lông mày và đôi mắt rất đẹp. Có chiến sĩ trong ban bếp núc có nói, Sở Đại tính cách hơi lạnh nhạt, nhưng là ngoài lạnh trong nóng, chú Dư nói Sở Liên Trường là người tính cách kiêu ngạo, song ở chung không khó, không có làm giá.
Thật vậy, có thể chịu đựng được anh trai cô suốt ngày bên tai lải nhải cả một ngày mà không chê phiền, dễ ở chung.
Cơ mà tại sao anh ấy không muốn kết hôn vậy nha!
Trái tim của người đàn ông này làm gì? Cục đá sao? Có phải là lên chiến trường c.h.é.m g.i.ế.c quá lâu tâm cũng đã c.h.ế.t lặng rồi.
Cố Khanh Khanh đầu óc loạn thực sự, cô buông ảnh chụp, kéo chăn bông che đầu, nghĩ thầm thật sự quá khó quá đi.
Hai ngày nay, ngoại trừ chỗ trồng rau, rồi quân nhu, cô nơi nào cũng không đi, cả nhà ăn cũng không có đến.
Cô đang cố ý tránh né Sở Đại.
Khi nhìn thấy anh ấy, cô sợ mình nhịn không được mà nghĩ bậy bạ, mưu đồ gây rối ý đồ chiếm lấy anh ấy làm của riêng.
Từ nhỏ đến lớn, cô muốn cái gì cũng có thể có được, ông bà cha mẹ chú thím anh trai đều chiều cô, giống như hết thảy đều có thể giải quyết được.
Nhưng nghĩ đến vẻ mặt lãnh đạm của Sở Đại tối hôm qua, cô thực sự sợ hãi.
Tối hôm qua nằm mơ đều là Sở Đại lạnh lùng nhìn cô nói: "Anh trai khuyên em, đừng có mơ ước đồ vật không thuộc về mình."
Cố Thanh Liệt đưa cơm cho em gái, thấy em gái mất hồn mất vía, tưởng là em ấy nhớ nhà.
Hắn đặt hộp cơm bằng nhôm lên bàn: "Khanh Khanh, nếu không viết phong thư về nhà, bảo cha mẹ hồi âm cho em nhé!"
Cố Khanh Khanh gật đầu rồi lại lắc đầu: "Anh trai, em muốn về nhà."
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Thanh Liệt đẩy hộp cơm nhôm sang cho em gái, cười hì hì: "Ai nha, Khanh Khanh của chúng ta đây là tính toàn từ bỏ rồi?"
“Haizz.” Cố Khanh Khanh thở dài thườn thượt: “Anh hai, thích một người sao lại khó như vậy?"
Cố Thanh Liệt kẹp trứng rán cho em ấy: "Sao lại thế này? Bởi vì đồng chí Đoàn Văn Công kia? Tiểu Bạch đồng chí?"
“Không … anh nghe thấy gì sao?” Cố Khanh Khanh có khứu giác nhạy bén, cái anh trai đầu gỗ của cô thế mà có thể nghĩ đến Bạch Dung? Kỳ quái?
"Chính là đồng chí Phương Điệp bên cạnh Bạch Dung đồng chí, lúc đi múc cơm có nói là Tiểu Bạch đồng chí cùng lão Sở là thanh mai trúc mã, Tiểu Bạch đồng chí cũng vì hắn mới xa xôi ngàn dặm đến Binh Đoàn biểu diễn."
Cố Khanh Khanh kháng nghị: "Em cũng vì anh ấy ngàn dặm xa xôi đến Binh Đoàn Xây Dựng nha! Em còn kéo phân heo về trồng rau nữa đó!"
Cố Thanh Liệt không nhịn được cười, ho khan vài tiếng: "Anh có thời gian giúp em thốc ở đằng sau nha, đừng có gấp gáp."
"Chuyện này cũng không biết thật giả, dù sao Tiểu Bạch đồng chí mấy ngày nay cũng không có xuất hiện ở nhà ăn."
“Còn Sở Đại thì sao?” Cố Khanh Khanh có chút ngượng ngùng, trong lòng nhịn không được mà nhớ đến anh ấy: "Anh ấy đối với việc này nói thế nào?"
Nghe những lời đạm bạc đêm hôm đó, nếu là biết việc chắc không thể nào không làm sáng tỏ a?
“Tối hôm qua lão Sở mang binh đi chiến trường rồi." Cố Thanh Liệt ăn xong cơm, một hạt cơm cũng không thừa lại: "Buổi tối Đoàn Văn Công có biểu diễn, chính em xem đi, anh buổi chiều cũng phải đi đánh giặc."