Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 66
Cập nhật lúc: 2025-03-25 05:33:00
Lượt xem: 47
Cố Thanh Liệt xem như là tạm tin em gái một lần: "Lần sau trước mặt anh cả em dám nói như vậy, anh cho em 5 đồng tiền."
Cố Khanh Khanh cười tủm tỉm cắn miếng dưa chuột giòn tan: "Vậy không được đâu, Cẩu Thặng cho em tận 10 đồng."
“Con bé tham tiền." Cố Thanh Liệt tức giận: "Cẩu Thặng cũng sẽ không đưa cơm về cho em đâu a."
Ba anh em Cố Thanh Liệt và Cố Khanh Khanh giống nhau nhất. Mặc dù Cố Xán Dương và Cố Thanh Liệt là hai anh em sinh đôi nhưng tính cách của hai người họ hoàn toàn khác nhau, khi lớn lên Cố Xán Dương cũng đẹp hơn so với em trai em gái.
Đừng thấy tên của anh cả là Xán Dương, mang ý nghĩa mặt trời ấm áp. Kỳ thật chính là cục băng nha, nói ba câu là đãi ngộ chỉ có em gái Cố Khanh Khanh có, đổi lại là Cố Thanh Liệt, cho dù nói nửa ngày thì Cố Xán Dương cũng chẳng buồn nhấc mí mắt một cái.
Cố Khanh Khanh làm cái mặt quỷ, nhìn hộp cơm anh trai ăn đã gần hết, cô từ hộp cơm của mình sớt một nửa cho anh ấy.
Cố Thanh Liệt cau mày: “Em không ăn?”
"Em ăn ít, anh ăn uống nhiều, ăn đi buổi chiều không phải còn huấn luyện sao?
Cố Thanh Liệt nghe được em gái bảo nó "ăn ít", không nhịn cười nổi ôm bụng cười haha.
Cố Khanh Khanh tức giận giẫm lên anh trai đáng ghét một cái.
Không biết tâm tư người tốt!
Buổi tối, sau khi Cố Khanh Khanh ra sân sau tắm rửa, cô định quay vào nhà thì nhìn thấy một bóng người đứng dưới ánh trăng, cô cũng không sợ, nhìn chăm chú một hồi, thì ra là thanh mai trúc mã của Sở Đại kia.
Bạch Dung lặng lẽ đi về phía nhà kính, lúc quay đầu lại thì Cố Khanh Khanh đã ngồi xổm sau bức tường, chờ người quay đi mới thò nửa cái đầu ra nhìn.
Cô nhìn thấy Bạch Dung đặt tay lên cánh cửa nhà kính, hình như là muốn mở nó ra, không hiểu sao cô ấy dừng lại một lát cuối cùng vẫn là thu tay về.
Vừa lúc đó, một đoàn binh lính đến tuần tra, mang đội chính là Sở Đại.
“Anh A Đại ?!” Bạch Dung thấy rõ bóng người cao hứng mà hét lên.
Sở Đại đưa mắt sang, nhìn thấy Bạch Dung đứng ở nơi đó, hắn vốn định để binh lính tiếp tục tuần tra, tự hắn qua đó.
Song nghĩ kỹ lại trời đã tối, trai đơn gái chiếc ở bên nhau, đối với thanh danh Bạch Dung không tốt, hắn xua tay: "Chờ tôi một chút!"
“Vâng.” Nhóm binh lính dừng lại, đứng nghiêm tại chỗ.
Sở Đại sải bước đi tới, dưới chân như có gió lớn.
Ban đêm hơi lạnh, nhìn thấy em ấy run nhè nhè hắn hỏi: "Đã trễ thế này, đến đây làm gì?"
Bạch Dung hai mắt sáng ngời, nhìn Sở Đại chăm chú: "Nghe nói em gái Cố Bài Trường ở chỗ này làm nhà kính trồng rau xanh, em lại đây xem."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-66.html.]
"Ồ" một tiếng, mặt Sở đại không chút cảm xúc, ý vị không rõ: "Ban ngày không xem, buổi tối tới?"
"Ban ngày em không rảnh nha, Đoàn Văn Công còn phải luyện tập vũ đạo, ngày kia là biểu diễn rồi."
“Ừ.” Sở Đại nhàn nhàn nhìn một cái: "Sớm về phòng đi, khoảng đất này lão Dư chăm sóc cực kỳ cẩn thận, ai động vào hắn sẽ phát hỏa."
Bạch Dung trong lòng hoảng loạn, người trước mặt liếc một cái đã nhìn thấu mình, hốc mắt nóng lên, nước mắt lưng tròng: "Anh A Đại, anh đang nói cái gì vậy? Anh hoài nghi em muốn phá hư đất trồng rau?"
Đúng là thật ủy khuất, cô đúng là có ý đồ xấu, trong khoảng thời gian này Cố Khanh Khanh ở trong Binh Đoàn tên tuổi cực thịnh, trong lòng cô có chút không thoải mái.
Hơn nữa Phương Diệp cứ luôn ở bên tai thổi gió, cô là thật sợ hãi Cố Khanh Khanh ở khoảng đất trồng rau trồng ra được rau xanh, anh A Đại nhìn cô ta bằng con mắt khác.
Nhưng vừa rồi cô đi tới trước nhà kính thì hối hận, chính mình sinh ra ở đại viện quân khu, từ nhỏ nghe nhiều nhất đó là làm người phải chính trực, ngay thẳng, không thể làm chuyện thẹn với lương tâm.
Mà ngữ khí lãnh đạm của Sở Đại làm cô đau lòng, rõ ràng ngày đó nhìn thấy cô, anh A Đại vẫn là thực vui vẻ.
Tại sao bỗng nhiên lại thay đổi?
“Trở về phòng đi.” Sở Đại nhấc chân rời đi.
“Anh A Đại.” Bạch Dung bước tới, rưng rưng nước mắt nhìn hắn: “Anh đã hứa với anh em sẽ chăm sóc em thật tốt."
Nghe nàng nhắc tới Bạch Diên, ánh mắt Sở Đại ngẩn ngơ, lần đầu tiên cẩn thận đánh giá Bạch Dung trước mặt.
Cô gái cùng anh trai mặt mày rất giống, năm đó bọn họ ở đại viện, cô gái nhỏ mỗi ngày chạy theo m.ô.n.g bọn họ, ngọt ngào mà gọi, anh A Diên, anh A Chiêu, anh A đại.
Hai năm trước, Bạch Diên cùng hắn tác chiến ở biên cảnh, hy sinh. Anh em của hắn không yên lòng nhất chính là cô em gái này.
Sở Đại là con trai độc nhất, từ trước đến nay luôn coi Bạch Dung như em gái ruột. Khi còn nhỏ, cô bé thích khoác tay hắn, khoe với bạn bè: "Đây là anh A Đại nhà tớ nha! Đẹp không, anh trai tớ nhiều lắm đấy, còn làm cho tớ một con chuồn chuồn tre cực lớn nữa!"
Sau khi Bạch Diên hy sinh, chú Bạch đau đớn, cha hắn cũng hung hăng đạp hắn một chân vào ngực, mắng chửi hắn thậm tệ vì hắn mang Bạch Diên đi đến Binh Đoàn, hại chú Bạch không có con trai nối dõi, làm Bạch Dung không có anh trai.
Điều duy nhất Sở Đại hối hận trong đời chính là viên đạn đó b.ắ.n vào anh em của mình, hắn không ngăn được.
“Tiểu Dung, em đã là người trưởng thành." Sở Đại khe khẽ thở dài: “Nếu anh trai của em nhìn thấy bộ dạng hiện tại của em, hắn nhất định sẽ rất vui."
“Nhưng là em đã không còn anh trai nữa, anh A Đại, em không có anh trai!" Bạch Dung nhào vào lòng Sở Đại mà khóc rống lên, cô đối với Cố Khanh Khanh cực kỳ hâm mộ, hâm mộ anh trai Cố Thanh Liệt yêu thương cô ấy như vậy, nghe nói vì cô ấy mà còn đi lên núi hái dưa hấu.
Nếu anh trai A Diên của cô vẫn còn sống, chắc chắn cũng sẽ vì cô làm rất nhiều chuyện.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Đại hai tay rũ ở bên người, tùy ý để Bạch Dung ghé vào người hắn khóc nức nở.
Nếu lúc đó người c.h.ế.t là hắn thì tốt bao nhiêu, Sở Uyên với hắn chắc cũng chẳng bao nhiêu đau khổ, A Diên có thể sống, Tiểu Dung cũng sẽ không mất đi anh trai.