Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 64
Cập nhật lúc: 2025-03-25 05:32:42
Lượt xem: 52
Đến 4 giờ 30 phút nhà kính làm xong, Phùng Thiên Nhai đưa đoàn binh đi đến chỗ quân nhu trả dụng cụ, chờ lát nữa còn phải đến sân huấn luyện.
Dư Phú Quý ngồi xổm bên đống đất cát đã ủ với vẻ hài lòng: "Không ngờ Sở Liên Trường làm việc cũng giỏi thật đó, Khanh Khanh cháu dự định trồng cái gì vậy?"
“Cháu tính trồng ít măng tây, rau xà lách còn có rau chân vịt, chú Dư chú xem có được không?" Cố Khanh Khanh không quên những loại rau anh Mạnh Nam viết, anh ấy từng nói là đất cát không trồng được cải trắng.
“Được chứ, tại sao không.” Dư Phú Quý hai tay chống đầu gối đứng lên, cười tủm tỉm: “Chú không hiểu cái này, cũng không hiểu trồng rau nhà kính, cháu xem được là được."
Hắn là đội trưởng đội nấu ăn, sở trường là mua đồ ăn, xào rau, hiện tại thêm một cái, tiết kiệm.
Tiết kiệm tất cả những gì tiết kiệm được, tiết kiệm phí tổn đồ ăn, phí tổn than đá.
Cố Khanh Khanh có chút ngượng ngùng: "Nhưng mà chú ơi, chú đừng ôm hy vọng quá lớn, phía trước chú cũng đã nói, đất cát không thích hợp trồng rau xanh, nếu là không phát triển được thì đừng trách cháu."
“Sao trách được, Sở Liên Trường cậu nói đúng không?" Dư Phú Quý nhìn thấy Cố Thanh Liệt luôn kéo Sở Đại và em gái mình lại gần nhau, không cần nói cũng biết hai anh em này nhìn trúng ai, xuất phát từ tư tâm hắn cũng nguyện ý đẩy một phen.
Cô gái Khanh Khanh này thật sự quá tốt bụng, vợ hắn đã nói, ở xe lửa con bé còn đưa hai đứa nhỏ bánh bao bột mì tinh, hôm qua còn tặng thanh mai, hôm nay đưa đậu nành rang.
Hai đứa nhỏ ầm ĩ cũng không hề không kiên nhẫn, ngược lại thường xuyên trêu chọc chúng, Dư Phú Quý, một cô gái như vậy, với Sở Liên Trường không thành vấn đề gì.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chính là gia thế hai người chênh lệch lớn quá, gia thế Sở Đại hắn nghe nói qua một ít, nghe nói cha của cậu ấy là lão cách mạng, nam chinh bắc chiến công lao vô số, thắng lợi xong thì ở quân khu Phương Nam giữ chức vụ Tư Lệnh.
Sở Đại lớn lên ở Tư lệnh quân khu phía Nam, còn việc sao lại chạy đến Binh Đoàn cực khổ bên này, hắn không rõ ràng cho lắm.
Sở Liên Trường này dáng vóc đẹp, có bản lĩnh, chỉ là tính tình cao ngạo một chút, cả cô gái đoàn Văn Công cũng chướng mắt, Dư Phú Quý là sợ cô gái nhỏ Khanh Khanh này một bên nhiệt tình, sau này ăn khổ.
“Ừm, trồng rau xanh trên đất cát cũng không phải là chuyện một hai năm có thể làm được, thử xem cũng không có việc gì." Sở Đại lần nữa cúi đầu quấn lại băng vải chỗ cổ tay.
Cố Thanh Liệt thấy mặt em gái mình đen thui, không biết sao mà chỉ có xới đất thôi mà biến thành cái dạng như vậy, ở nhà cũng khi mùa vụ mới xuống đất hỗ trợ còn lại đâu có, Cố Thanh Liệt đau lòng cho em gái.
Ở nhà không phải làm ruộng, tới Binh Đoàn rồi m.ô.n.g còn chưa ngồi nóng đã nghĩ đến anh trai không có rau ăn, nhanh chóng xới đất trồng trọt, đứa em gái ngốc này.
Càng nghĩ lại càng cảm động, nơi này không có người khác, Cố Thanh Liệt trực tiếp thò vào túi quần Sở Đại, ngón tay đụng đến hộp thuốc que diêm thì thu hồi lại, đổi cái túi quần bên kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-64.html.]
Sở Đại tiếp tục quấn băng vải, không phản ứng hắn.
Hai người giao tình không đến mức lấy chức vị đến áp.
Cố Thanh Liệt moi hết kẹo trong túi trái của Sở Liệt, lấy ra 5 viên kẹo sữa đưa cho em gái mình, thêm 4 viên chia cho Dư Húc cùng Dư Thỏ, thừa một viên lại nhét ngược vào trong túi của Sở Đại.
Cố Khanh Khanh nhìn nắm kẹo sữa thỏ trắng trong lòng bàn tay, lại do dự nhìn Sở Đại, ánh mắt rối rắm.
Trả trở về? Hay là thu nha.
Trong lòng cô rất muốn giữ lại, cô không thích ăn kẹo, chính là chỉ đơn thuần bởi vì là của Sở Đại nên mới thích.
Cố Thanh Liệt lấy một viên từ tay em gái, lột một viên nhét vào miệng mình: "Không sao đâu, ăn đi Khanh Khanh, yên tâm, cậu ấy còn nhiều lắm."
Tiền trợ cấp của Sở Đại tiền không có dùng làm gì khác, trừ bỏ mua gói Đại Tiền Môn 5 mao 1, cộng thêm 2 khối tiền mua một cân kẹo sữa thỏ trắng, còn lại dư lại nhiều ít hắn không biết.
Bây giờ vì liên quan đến hạnh phúc cả đời sau này của em gái hắn, hắn tính toán tìm cơ hội hỏi thăm một chút, Sở Đại với chuyện này không quá để ý, cho nên chắc là không giấu diếm.
“Cầm đi.” Sở Đại ngẩng đầu, thoáng nhìn vẻ mặt do dự của Cố Khanh Khanh, không khỏi buồn cười.
Hai ngày này, Cố Khanh Khanh thường thường đến xới đất, làm phân heo mau chóng lên men, trong vòng nửa tháng cô khẳng định không về được, cô nhờ chú Dư giúp cô đi bưu cục gửi thư trở về, nói với người nhà cuối năm cô cùng anh hai về nhà.
Trừ cô ra, người chăm chỉ đến đây thứ hai là Dư Phú Quý, là đội trưởng ban bếp núc, vì đồ ăn của các chiến sĩ, hắn là buồn thúi ruột, cho nên vất vả lắm có được tia hi vọng nên là trông mong đến nhìn.
Sau khi xới đất qua lại 4-5 ngày, cảm thấy đất đai thổ nhưỡng được rồi, Cố Khanh Khanh bắt đầu gieo hạt giống rau.
Dư Phú Quý xoa cằm, đứng ở một bên: "Khanh Khanh rau xà lách chừng mười ngày là đã có thể nảy mầm rồi, nếu là không thể thì vẫn là đất này không được."
Cố Khanh Khanh trồng rau xong, trong tay cầm tài liệu do anh Mạnh Nam viết, nhiệt độ độ ẩm đều có yêu cầu, Binh Đoàn buổi sáng lạnh, chưa tới 10 độ, giữa trưa có thể đạt đến hơn 40 độ, thời điểm này nhà kính cần thông khí.
“Thành bại mười ngày sau sẽ biết." Cô xem xong bút ký thì gấp lại bỏ vào trong túi, tay chạm vào hai chiếc kẹo sữa còn sót lại, nụ cười càng ngọt ngào: "Chú Dư, hai ngày tới cháu đến tưới nước là được, chú đến nhìn chằm chằm bên bếp đi nha, sao có thể chuyện gì cũng để chú làm được!"
“Chú không phải là sốt ruột sao?" Dư Phú Quý trong lòng thấp thỏm, chỉ chờ đến lúc hạt nảy mầm, càng chú ý thì càng cẩn thận, mấy ngày tới, hắn nhìn đất đai còn nhiều hơn thấy bà vợ nữa."