Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 623

Cập nhật lúc: 2025-03-31 06:09:30
Lượt xem: 5

Từ nhỏ Sở Ngôn đã lớn lên trong khu đại viện, bạn bè của anh phần lớn là con cái của các gia đình quân đội.

Lâu rồi không gặp nhau, mấy anh em rủ anh tụ họp, ăn bữa cơm để gắn kết tình cảm.

Người đàn ông gầy gò, tuấn tú đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống khung cảnh thành phố về đêm, chiếc điện thoại màu đen xoay tròn trên đầu ngón tay.

Suy nghĩ một lát, anh mỉm cười mở WeChat, ấn nút ghi âm, nói một câu trong nhóm: “Để lần sau nhé, lâu rồi tôi chưa gặp bà nội, phải về thăm bà thôi.”

Nói xong, anh cất điện thoại.

Cầm lấy chiếc áo khoác vest trên sofa, người đàn ông ra khỏi văn phòng, đi vào thang máy riêng xuống hầm để xe.

Mặc dù ông và cha đều là quân nhân, nhưng họ không có yêu cầu gì với thế hệ sau. Muốn làm gì thì làm, cần sự giúp đỡ từ gia đình thì cứ nói.

Anh có mối quan hệ thân thiết với các bậc trưởng bối trong nhà, không giống như những gia đình khác, nội tâm và khó bộc lộ tình cảm.

Về nhà, anh sẽ nói: “Cha à, con nhớ cha rồi.”

Đồng chí Sở Lược Ảnh nhà anh sẽ ôm anh thật chặt: “Con trai à, cha cũng nhớ con lắm, lần sau về nhớ mang cho cha bao thuốc ngon nhé, đừng để mẹ con phát hiện.”

Nghĩ đến gia đình, khóe môi anh khẽ nhếch lên. Khi đến hầm để xe, anh đi thẳng về phía chiếc Lamborghini màu xanh.

Anh tự mở một công ty, hai năm trước đã niêm yết trên sàn, thường xuyên phải giao tiếp với những người bên bộ phận đất đai của chính phủ, gần đây có chút bận rộn.

Cũng không thường xuyên về thăm ông bà nội.

Lên xe, ngón tay thon dài của anh đặt lên vô lăng, rời khỏi hầm để xe.

Đây là khu vực sầm uất, xe cộ tấp nập, giờ đã qua giờ cao điểm nên không bị tắc đường.

Nhân lúc dừng đèn đỏ, anh lấy điện thoại ra xem, đã 8 giờ 30 rồi.

Có một tin nhắn từ anh trai gửi đến:

“Hôm nay anh về nhà cũ.”

Anh không nghĩ nhiều, chỉ trả lời: “Gặp ở nhà cũ.”

Đèn xanh bật, người đàn ông lái xe đi tiếp.

Khi đến trước cửa hàng hoa, anh đỗ xe và bước vào.

“Bà chủ, bó cho tôi một bó cúc pingpong.” Giọng anh trong trẻo.

“Được, chờ một lát.” Chủ tiệm đã quen mặt anh, chàng trai trẻ này thỉnh thoảng lại ghé mua hoa, từ hoa hồng, nguyệt quế cho đến hoa hướng dương, mỗi lần đều mua loại khác nhau.

Gói hoa xong, chủ tiệm đưa cho anh: “158 tệ.”

Anh gật đầu, mở WeChat để thanh toán.

Nghe thấy tiếng thông báo nhận tiền, nụ cười của chủ tiệm càng thêm tươi, không nhịn được hỏi: “Là tặng bạn gái sao?”

“Tặng bà nội tôi.” Anh cười, đôi má lúm đồng tiền mờ nhạt xuất hiện trên khóe môi: “Bà tôi rất thích hoa.”

“Ồ.” Chủ quán cười chân thành hơn: “Chúc cụ nhà sức khỏe dồi dào.”

“Cảm ơn.”

Lên xe, đặt bó hoa ở ghế phụ, Sở Ngôn điều khiển xe chạy lên cầu vượt.

Nửa tiếng sau, anh đến cổng khu đại viện.

Có một bóng dáng cao gầy dựa vào chiếc Hummer, đang hút thuốc, trong màn đêm, ánh sáng đỏ của điếu thuốc nhấp nháy rõ ràng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-623.html.]

Sở Ngôn hạ cửa sổ, thò đầu ra: “Anh, sao không vào?”

“Đợi em.” Người đàn ông nói ngắn gọn.

Sở Ngôn gãi mũi: “Được đi.”

Anh trai của anh là con trai trưởng của bác cả Sở Kinh Hồng, cũng là cháu đích tôn của nhà họ Sở.

Tính cách của anh rất giống với chú ba Sở Tinh Lan, cũng như ông ngoại cả.

Người gác cổng nhận ra xe của họ nên cho vào ngay.

Vào trong, họ đỗ xe, cả hai anh em đều ôm xuống một bó hoa, anh là cúc pingpong, Sở Kỳ thì mua hoa tulip.

Bước vào trong sân, họ thấy phòng khách không có ai, chỉ có ánh sáng từ phòng sách hắt ra.

Sở Ngôn gõ cửa: “Ông nội ơi, ông có ở trong đó không?”

“Có.” Bên trong vang lên giọng nói ấm áp của một người đàn ông: “Vào đi.”

Sở Ngôn đẩy cửa bước vào, nhìn xung quanh, chỉ thấy Sở Đại đang ngồi viết trên bàn.

Anh có chút thất vọng: “Bà nội cháu đâu rồi?”

“Đi nhảy ở quảng trường rồi.” Người đàn ông đặt bút xuống, ra hiệu cho họ ngồi.

Sở Ngôn lập tức ngồi phịch xuống, nhà họ không câu nệ hình thức bề ngoài, sự tôn trọng dành cho trưởng bối là phát xuất từ trái tim.

Sở Kỳ cũng kéo ghế ngồi xuống.

Nhìn thấy hoa trong tay họ, Sở Đại cười hỏi: “Về nhà chỉ để thăm bà nội các cháu thôi sao?”

“Không phải.” Sở Ngôn giống tính ông ngoại hai, rất biết ăn nói: “Lâu rồi bọn cháu không về, nhớ ông bà mà.”

“Ồ, bà nội các cháu có hoa, còn ông thì sao?”

Sở Kỳ không biết từ đâu lấy ra một hộp thiếc, đặt lên bàn, đẩy về phía ông: “Kẹo sữa thỏ trắng, cho ông đấy.”

Sở Đại đến giờ vẫn mang theo kẹo trong túi, thỉnh thoảng ăn một viên, dù bác sĩ đã yêu cầu hạn chế, không được ăn nhiều như trước.

Chỉ có thể thỉnh thoảng ăn một viên.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trên hộp thiếc có hình con thỏ và dòng chữ quen thuộc.

Sở Đại mỉm cười, mở hộp, bóc một viên kẹo ăn, phần còn lại chia cho hai anh em.

Sở Ngôn cầm một nắm, vừa ăn vừa tò mò hỏi: “Ông ơi, ngày xưa ông quen bà nội thế nào vậy?”

Anh nghĩ mãi không hiểu sao ông nội và bà nội lại có thể đến được với nhau.

Một người là con trai của Tư lệnh Quân khu phương Nam, còn người kia là con gái đội trưởng sản xuất ở thành phố Diêm. Không nói gì khác, chỉ riêng khoảng cách địa lý cũng đã xa xôi vạn dặm.

Từ nhỏ đến lớn, chuyện tình yêu của ông bà nội, anh chưa bao giờ nghe ai kể cả.

Anh sinh ra ở Binh Đoàn Trung Lục, sau đó chuyển đến Quân khu phương Nam, chẳng bao lâu lại theo cha đến Quân khu phương Đông. Lên đến cấp ba gần tốt nghiệp, cha anh Sở Lược Ảnh mới được điều về thủ đô.

Ông bà nội anh chuyển từ Nam Dương về thủ đô sau khi chú ba và cô út tốt nghiệp.

Hồi nhỏ chỉ có những dịp lễ tết mới được gặp ông bà nội, vậy mà không hiểu sao anh lại thân thiết với bà nội vô cùng.

Có lẽ vì bà luôn cười tươi, không giống bậc trưởng bối khác, mà giống bạn bè hơn.

Còn ông nội, mặc dù giữ chức vụ cao, nhưng ông đối xử với anh em họ như ngang hàng, thường hỏi về ước mơ của họ, hỏi thăm kế hoạch tương lai, rồi đưa ra lời khuyên khi cần thiết.

Hai ông bà chính là chỗ dựa vững chắc cho họ. Khi anh gần tốt nghiệp đại học, có một thời gian anh rất m.ô.n.g lung, khi đó anh đã đặt vé máy bay bay thẳng đến thủ đô, ở cùng ông bà vài ngày.

Loading...