Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 622

Cập nhật lúc: 2025-03-31 06:09:29
Lượt xem: 1

Cố Thanh Liệt chạm phải đôi mắt ngây thơ vô tội ấy, hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí, bước nhanh tới, đứng thẳng bên cạnh Lâm Chi.

"Đồng chí, chào em." Anh hít sâu một hơi rồi mạnh mẽ nói: "Tôi là Cố Thanh Liệt, đoàn trưởng đoàn tám, sư đoàn chín quân đội dã chiến, tôi đã thích em từ lâu rồi, xin hỏi em có đồng ý kết giao đối tượng với tôi không?!"

Cố Khanh Khanh "phụt" cười thành tiếng, khi anh trai cô theo phản xạ quay đầu lại, cô giơ ngón tay cái lên.

Giỏi lắm Cẩu Đản.

Người bạn ngồi bên cạnh Lâm Chi lấy lại bình tĩnh trước tiên, nhanh chóng dùng khuỷu tay chọc cô gái vẫn chưa kịp phản ứng.

"Anh này chính là anh chàng cậu bảo cao to cười tươi trông rất đáng yêu đúng không?”

“Anh à, cô ấy đồng ý rồi, đồng ý rồi."

Cố Khanh Khanh vừa uống một ngụm canh rong biển, suýt nữa phun ra.

Cẩu Đản? Cười tươi rất đáng yêu? Trời đất ơi!

Lâm Chi lúc này cũng đã hồi thần, mặt từ cổ lên má đỏ bừng: "Ngữ Ngữ!"

Cô bạn "ơi" một tiếng, nhìn dáng vẻ e thẹn của cô bạn thân là biết cô bạn nghĩ thế nào rồi.

Các nữ binh trong quân đội rất cởi mở, thường hay đùa giỡn với các nam binh.

Ngữ Ngữ không chịu thua, tiếp tục hỏi: "Đoàn trưởng Cố, anh nói đã thích Chi Chi từ lâu rồi, vậy là từ khi nào?"

"Lần đầu tiên ở nhà ăn, tôi vô tình va vào khay cơm của em ấy." Cố Thanh Liệt lại gãi gãi sau gáy: "Em ấy nhẹ nhàng nói không sao."

Nghe anh nhắc đến chuyện này, Lâm Chi dần dần nhớ ra.

Lúc đó cô đang cầm hai cái bánh bao, vừa quay người thì bị anh đụng phải, anh nhặt bánh bao lên phủi bụi rồi ăn luôn, sau đó lấy phần khác cho cô.

Ngữ Ngữ nghi ngờ nhìn sang bạn mình: "Sao cậu không kể cho tớ nghe?"

Cố Khanh Khanh bên cạnh liên tục gật đầu, cô cũng chưa nghe Cẩu Đản nhắc đến chuyện này.

Lâm Chi đỏ mặt: "Quên mất rồi."

Ngữ Ngữ không tin lời cô bạn: "Vậy yêu cầu của đồng chí Cố, cậu có đồng ý không?"

"Để mình suy nghĩ đã." Lâm Chi lí nhí: "Được không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-622.html.]

"Tất nhiên là được!" Cố Thanh Liệt cũng thấy mặt mình nóng ran: "Đồng chí Lâm Chi, em cứ từ từ suy nghĩ, không cần vội."

Nghĩ một lúc, anh bổ sung: "Tối nay anh sẽ lại đến nhà ăn ăn tối."

...

Đi được nửa đường về nhà, Cố Khanh Khanh không thể nào nhịn được nữa, vịn vào nhánh cây bên cạnh, cười đến không thở nổi —

"Đồng chí Lâm Chi, em cứ từ từ suy nghĩ, không cần vội." Cô lặp lại câu nói, rồi trêu: "Tối nay anh sẽ lại đến nhà ăn ăn tối."

"Anh gấp lắm mà còn bảo không gấp, đồng chí Cố Thanh Liệt à."

Cẩu Đản mặt dày đứng trước mặt cô em gái, xoa xoa chóp mũi: "Một buổi chiều thôi mà, không phải ngắn đâu nhỉ?"

"Phải, là rất dài đó nghe." Cố Khanh Khanh mắt cười cong thành hình trăng lưỡi liềm: "Anh do dự không biết có nên bày tỏ với cô ấy hay không cũng chỉ mất một hai tháng mà thôi."

Nghe ra sự châm chọc trong lời nói của em gái, Cố Thanh Liệt nhìn lên trời, làm bộ như không nghe thấy gì.

Hai anh em về đến khu nhà quân nhân, một người đi ngủ trưa, một người đạp xe đến bảo tàng.

Khi Cố Khanh Khanh trở về vào lúc hoàng hôn, cô nhìn thấy Cẩu Đản nhà mình cười hớn hở —

"Khanh Khanh à, từ hôm nay trở đi, anh hai của em có đối tượng rồi!

Niềm vui hiện rõ trên mặt Cố Thanh Liệt, nếu không phải bên ngoài có người, chắc anh đã nhảy cẫng lên rồi.

Anh cười toe toét, giúp em gái đẩy xe vào sân.

Cố Khanh Khanh cũng cười: "Chúc mừng chúc mừng, có mang cơm về cho em không?"

"Có chứ, có chứ, làm sao để em gái anh bị đói được?" Gạt chân chống xe xuống, Cố Thanh Liệt cười rộ, lộ ra hai chiếc răng khểnh: "Lão Sở chưa về, không biết tối nay anh cả có ghé qua không, anh phải kể cho họ nghe tin vui này."

"Được rồi được rồi." Cố Khanh Khanh nhắc nhở anh: "Từ giờ nhớ giữ vệ sinh cá nhân nhé, con gái người ta không thích đàn ông lôi thôi, hôi hám người đầy mùi mồ hôi đâu."

"Anh không hôi đâu." Cố Thanh Liệt giơ tay ngửi ngửi: "Hôm qua anh tắm rồi mà, giờ anh tắm hai ngày một lần lận, làm sao hôi được."

"Dù sao thì anh cũng để ý chút đi." Cố Khanh Khanh vào phòng khách, tháo túi xách đặt lên ghế sô pha: "Bọn nhỏ đâu rồi? Vẫn còn ở ngoài chơi à?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Anh đi bắt tụi nó về đây." Cố Thanh Liệt xoa tay, bước đi đầy tự tin: "Anh để cơm nóng trong nồi rồi, có một cái đùi gà to, nhớ ăn đó."

Cố Khanh Khanh cười: "Lần sau nhớ duy trì tiêu chuẩn bữa ăn này nha, cảm ơn."

"Anh cũng muốn lắm." Tiếng của anh từ ngoài cửa vang lên, càng lúc càng xa, tan dần trong gió: "... Nhưng ông quản lý hậu cần không chịu đâu, ông ấy kẹo kéo như lão Dư vậy đó ~"

Loading...