Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 621
Cập nhật lúc: 2025-03-31 06:09:27
Lượt xem: 2
Năm 1981, mùa xuân, vạn vật hồi sinh.
Gần đây thời tiết ở Nam Dương rất đẹp, chỉ cần mặc áo mỏng.
Sáng sớm, Cố Thanh Liệt dậy tập thể dục, tiện thể ghé qua bếp ăn không quân mang về bữa sáng, tay còn xách theo sữa tươi vừa được giao.
"Sao lại giặt hết áo mùa đông rồi? Một thời gian nữa trời trở lạnh, em sợ lạnh mà." Vừa vào sân, anh đã thấy em gái mình đang phơi đồ.
"Đâu phải của em, là đồ của anh." Cố Khanh Khanh trợn mắt nhìn anh hai: "Quần áo mùa đông của anh chất đống trên ghế không chịu mặc, em giặt xong rồi gấp cất vào tủ cho anh."
Cố Thanh Liệt thuộc kiểu người hỏa vượng, không sợ lạnh, thường hay mặc áo ngắn tay chạy khắp nơi ngay cả trong mùa đông, mà cô chưa thấy anh bị cảm bao giờ.
Đúng là chuyện lạ thật.
Cố Thanh Liệt lúc nào cũng tự hào nói rằng đó là vì thể chất của anh rất tốt.
Cố Thanh Liệt cười toe toét: "Được rồi, tụi nhỏ dậy chưa? Hôm nay anh nghỉ, lát nữa đưa chúng đi học."
"Chỉ vài bước chân thôi mà cũng đòi đưa." Cố Khanh Khanh bất lực: "Anh chiều chúng quá."
Trường tiểu học con cái trong quân đội chỉ cách đây chưa đầy mười phút đi bộ.
"À đúng rồi." Thấy anh cười ngốc nghếch đi vào phòng khách, cô không nhịn được hỏi: "Anh ăn sáng ở nhà ăn quân đội dã chiến hả?"
Biết ngay cô lại muốn hỏi về cô nhân viên ở bộ vũ trang, Cố Thanh Liệt lắc đầu: "Không, bếp hàng không, hôm qua Kiêu Kiêu nói muốn ăn bò viên, mà chỉ có nhà ăn hàng không mới có thôi."
Cố Khanh Khanh lắc đồ trên tay, trêu chọc: "Vậy trưa nay anh không ăn ở nhà chứ gì?"
Cố Thanh Liệt hiếm khi tỏ ra ngại ngùng: "Đúng vậy, hay là em cũng đi ăn cùng anh ở nhà ăn? Tụi nhỏ tan học biết đường tự đi ăn ở nhà ăn rồi."
"Để em sẽ nghĩ xem." Cố Khanh Khanh muốn đi xem cô gái ở bộ vũ trang trông như thế nào.
Dạo này nhà không nấu ăn nhiều, các ông chồng đều ăn ở nhà ăn, tụi nhỏ chạy đi khắp nơi kiếm cơm, trừ khi cô được nghỉ phép thì sẽ nấu.
Hôm nay hiếm khi Cẩu Đản nghỉ cùng ngày với cô.
Đoàn Đoàn và Niên Niên ngồi ngoan ngoãn ở bàn ăn, còn Tinh Tinh và Kiêu kiêu thì ngồi trên ghế nhỏ ở bàn trà.
Hai đứa lớn bắt đầu đọc báo cùng ông nội, còn hai đứa nhỏ thì xem TV.
Cố Thanh Liệt chưa ăn sáng, ngồi cùng bọn nhỏ ăn, còn hâm nóng sữa cho chúng.
"Hôm nay cậu đưa các cháu đi học nha."
Đoàn Đoàn đặt tờ báo xuống, gọi: "Cậu."
“Sao vậy?” Cố Thanh Liệt ăn một miếng bánh mang từ bếp ăn không quân, nhai nhóp nhép, nghĩ bụng Cẩu Thặng có đãi ngộ tốt thật.
"Con chưa ăn bánh đậu đỏ đâu." Ánh mắt cậu nhóc dừng trên miếng bánh trong tay cậu, có chút tủi thân.
Cố Thanh Liệt cười ngượng, đưa nốt nửa miếng bánh còn lại cho cậu nhóc, cẩn thận hỏi: "Con không chê cậu chứ?"
...
Trưa, Cố Khanh Khanh bị Cố Thanh Liệt kéo đi ăn ở nhà ăn quân đội dã chiến. Hôm nay họ đến sớm, các chiến sĩ còn chưa xong nhiệm vụ.
Nhà ăn vắng vẻ, chỗ ngồi thoải mái.
Anh hiểu rõ khẩu vị của em gái, mang khay inox đi lấy cơm và còn lấy hai bát canh trứng rong biển.
Cố Khanh Khanh tìm một chỗ gần tường ngồi xuống, nhìn quanh nhưng không thấy người cần tìm.
Người đàn ông một tay bê hai khay cơm, bước đi vững chãi: "Sao ngồi góc vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-621.html.]
"Để tiện quan sát." Cô đứng dậy giúp anh đặt khay cơm xuống: "Cô bên bộ vũ trang thường mấy giờ vào nhà ăn?"
Các đơn vị khác nhau, thường đến ăn vào những khung giờ khác nhau.
"Sắp rồi, sắp rồi." Cố Thanh Liệt ngồi xuống đối diện em gái, ngó đồng hồ: "Còn mười phút nữa."
Nói rồi, anh nhe răng cười: "Không ngờ em gái anh lại có tiềm năng làm trinh sát ghê ấy."
Cố Khanh Khanh lườm anh một cái, đẩy khay cơm qua: "Ăn nhanh đi, chiều em còn phải đến bảo tàng."
"Em bận hơn cả anh rồi ..." Cẩu Đản cầm một cái bánh bao nhét vào miệng, nói không rõ: "Có cần anh đưa em đi không?"
"Không cần, em tự đi xe đạp được rồi." Cô bẻ bánh bao kẹp ít dưa muối: "Năm nay về nhà ăn Tết chứ?"
Dạo trước Cố Kim và Thời Như Sương về thành phố Diêm, ở đây gần biển, độ ẩm cao, bị phong thấp rất khó chịu.
Ở đây một thời gian rồi không tài nào chịu nổi, Sở Đại đích thân lái xe đưa cha mẹ vợ về.
"Về thôi, chắc anh cả cũng về." Giờ họ đã thăng chức vụ và quân hàm, kỳ nghỉ dài hơn trước.
"Vậy được." Cố Khanh Khanh gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Bên cạnh có một nữ binh nghe thấy hai anh em họ nói chuyện, không nhịn được bật cười.
Mới vừa qua Tết chưa bao lâu mà họ đã bàn bạc chuyện về nhà ăn Tết tiếp rồi.
"Chi Chi~" Thấy người quen, cô đứng dậy vẫy tay: "Ở đây này."
Lâm Chi mỉm cười, bê khay cơm đến ngồi cạnh cô gái.
Đang nói chuyện với Cố Khanh Khanh, Cẩu Đản lập tức im lặng, động tác ăn bánh bao nhã nhặn hơn nhiều.
Cố Khanh Khanh nhướng mày, nhìn sang bàn bên cạnh.
Có hai nữ binh, người mới đến chắc là người trong lòng của Cẩu Đản.
Cô không tiện nhìn chằm chằm người ta, đành phải thi thoảng liếc mắt qua một cái.
Sau khi nhìn rõ, đúng là rất phù hợp với tiêu chuẩn đối tượng mà Cẩu Đản la hét muốn tìm — Dịu dàng, nhỏ nhắn, trông còn có chút rụt rè.
Cô không nhịn được đá nhẹ Cẩu Đản một cái dưới bàn, khẽ hỏi: "Cô ấy có đối tượng chưa?"
"Chắc chắn chưa có." Cố Thanh Liệt gãi đầu: "Anh đã nhờ người ở bộ vũ trang hỏi thăm rồi."
Cố Khanh Khanh gật đầu: "Vậy sao anh không chủ động hơn một chút? Ngày nào cũng lén nhìn cô ấy ở nhà ăn thôi à? Hoặc lúc lấy cơm đi ngang qua cô ấy thôi á?"
Bị em gái chê bai, Cố Thanh Liệt không giận, đặt đũa xuống, xoa xoa tay: "Hay là em dạy anh cách theo đuổi con gái đi? Em mà theo đuổi người ta ..."
Nói đến cuối, anh không nói tiếp được: "Thôi bỏ đi."
Cách theo đuổi của em gái anh, theo đuổi đến cuối cùng không thấy kết quả gì.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu không phải lão Sở vốn thích em ấy, chắc giờ nó cũng giống anh thôi, độc toàn thân.
"Nghĩ gì nữa? Đừng vò đầu nữa." Cố Khanh Khanh nóng nảy: "Người ta xinh đẹp thế, không biết chừng một ngày nào đó sẽ có đối tượng, đến lúc đó anh chỉ biết khóc thôi."
"Có khóc cũng đừng khóc ở chỗ em, anh tự dọn ra ngoài ở riêng mà khóc."
Cố Thanh Liệt vốn không phải kiểu người lề mề, bị em gái kích một câu, liền bật dậy cái "rầm."
Cái bàn bị đẩy lệch đi một chút.
Cố Khanh Khanh giật mình, khi nhận ra thì tức tối lườm anh một cái.
Các nữ binh bên cạnh bị động tĩnh này làm giật mình, ngơ ngác quay đầu nhìn sang.