Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 618

Cập nhật lúc: 2025-03-31 06:09:20
Lượt xem: 1

Hai tiếng sau, người đàn ông tựa vào cửa phòng tắm, ngón tay gõ nhẹ: “Khanh Khanh.”

“……” Người phụ nữ trong phòng tắm im lặng một lúc lâu, cô cũng không biết tại sao đang tắm thì bỗng nhiên lại tới kỳ, mà băng nguyệt sự thì lại để trong tủ quần áo ở phòng ngủ.

Bộ đồ ngủ mới lấy chưa kịp thay vào, vì sợ làm bẩn.

Còn quần dài đã thay ra … không cầm chắc tay, rơi xuống nước tắm rồi.

“Vợ ơi?” Người đàn ông gọi thêm một tiếng, vừa định đẩy cửa thì bắt gặp một đôi mắt đen láy đang nhìn qua khe cửa.

“Có chuyện gì thế?” Thấy cô không sao, anh mới hơi yên tâm.

“Cái đó … ” Cô có chút ngượng ngùng: “Anh, anh có thể giúp em lấy cái đó không?”

“Hả?” Người đàn ông nhất thời chưa phản ứng kịp: “Cái nào? Quần áo? Hay là khăn tắm?”

Người phụ nữ nhỏ nhắn im lặng một lúc lâu, gương mặt trốn sau cánh cửa đã đỏ bừng, ngay cả cổ cũng ửng hồng.

Sở Đại ngẩn người một lát, bật cười khẽ: “Được, em đợi một chút, anh sẽ quay lại ngay.”

Nghe thấy tiếng bước chân dần rời đi, cô dựa vai vào cánh cửa gỗ, không nhịn được đưa tay che mặt.

Người đàn ông mở tủ quần áo, ánh mắt lướt qua từng bộ quần áo, kéo ngăn kéo ra, tìm thấy miếng băng vải, bỗng nhiên cảm thấy hơi nóng tay.

“Khanh Khanh, mở cửa ra nào.”

Cô mở cửa ra một chút, chìa một đoạn cổ tay mảnh khảnh ra ngoài.

Người đàn ông đưa miếng băng vải cho cô, cánh cửa lại “cạch” một tiếng đóng lại.

Có thể nghe thấy âm thanh loạt soạt bên trong, người đàn ông nuốt nước bọt, theo bản năng đưa tay chạm vào vành tai mình.

Hơi nóng.

Anh nghiêng người dựa vào tường, không nói gì, chờ cô ra ngoài.

Khi Cố Khanh Khanh mở cửa, vừa vặn bắt gặp ánh mắt trong veo của người đàn ông, giật mình: “Anh định tắm à? Để em đi lấy quần áo cho anh.”

“Được.” Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, nhìn cô vừa tắm xong, làn da mềm mại, cảm thấy cả người như nóng lên.

Trong lòng dâng lên một cảm giác nôn nao khó hiểu.

Cố Khanh Khanh không biết tại sao, lần này đến kỳ không bị đau như hồi trước, lúc vừa tới cũng không đau, vậy mà vừa lau khô tóc nằm lên giường thì bụng bắt đầu đau.

Khi người đàn ông bước vào, thấy cô gái nhỏ cuộn tròn trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt to tròn nhìn vô cùng đáng thương.

Anh bước nhanh đến, ngồi xuống mép giường, thành thạo thò tay vào chăn, nhẹ nhàng xoa bụng cho cô.

Cố Khanh Khanh như tìm được chỗ dựa, nhích lại gần anh, đầu tựa vào chân phải đang hơi cong của anh đặt trên mép giường.

Không ai nói một lời nào, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động.

Cô nhắm mắt, sắc mặt hơi tái nhợt.

Người đàn ông hơi cúi người, mắt nhìn cô, tay vẫn chầm chậm xoa bụng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-618.html.]

Qua khoảng mười phút, cô đã ngủ, đôi mày vẫn cau lại.

Người đàn ông cúi đầu, đặt một nụ hôn lên đôi mày của vợ.

Rút chiếc gối bên cạnh, kê dưới đầu cô. Anh chậm rãi đứng dậy, đắp chăn cho cô rồi đi vào bếp.

“Cạch ——” Đèn bếp bật sáng.

Vì cô thể trạng yếu, trong nhà luôn có sẵn đường đỏ, anh lấy lọ thủy tinh từ tủ, dùng thìa múc ba muỗng bỏ vào bát.

Bật bếp, thêm nước vào nồi, đập nát một miếng gừng già thả vào đun.

Một lát sau, anh lại đổ đường đỏ vào, cầm đôi đũa từ từ khuấy đều, rồi đậy nắp lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Người đàn ông dựa vào bệ bếp, lắng nghe tiếng sôi “ùng ục” của nước đường gừng trong nồi, ánh mắt trầm lắng, không biết đang nghĩ gì.

Cố Khanh Khanh chưa ngủ được bao lâu thì tỉnh, theo bản năng sờ sang bên cạnh, trống không.

Cô với lấy chiếc đồng hồ để trên tủ đầu giường, mười giờ rưỡi rồi.

Cô lập tức bật dậy, ngay cả giày cũng không kịp mang đã chạy ra phòng khách.

Khi thấy ánh đèn màu cam phản chiếu từ cửa bếp, lòng cô mới dần dần bình tĩnh lại.

Nghe thấy tiếng động, người đàn ông cũng bước ra khỏi bếp, thấy cô gái nhỏ đứng ở cửa, ngạc nhiên: “Sao thế, Khanh Khanh.”

Ánh mắt hạ xuống dưới, anh nhíu mày, kéo vòng eo cô, khẽ nhấc lên, giọng trầm xuống: “Đứng lên chân anh đi.”

Cố Khanh Khanh ngoan ngoãn làm theo, eo thon bị anh giữ chặt, cô ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng anh, giọng nhỏ nhẹ: “Em tưởng anh lại đi làm nhiệm vụ khẩn cấp rồi.”

Đường hầm vẫn đang xây dựng giàn giáo, thường xuyên bị sụp lún, đặc biệt là khi trời mưa to.

Đôi khi nửa đêm cô tỉnh dậy, phát hiện không ngủ trong lòng anh, sờ sang bên cạnh lạnh tanh.

Sở Đại thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của vợ, đau lòng không thôi, tay giữ eo cô siết chặt hơn, dẫn vợ vào bếp.

Tắt bếp, mặc cho cô đứng trên chân mình, anh nói: “Không sao đâu, đừng sợ, anh ở nhà đây.”

Cố Khanh Khanh gật đầu, tựa vào lòng anh, hai tay ôm chặt lấy eo anh, không muốn buông ra.

Người đàn ông bất đắc dĩ bật cười, tay phải ôm lấy cô, tay trái mở nắp nồi, nhấc chiếc nồi nhỏ lên, đổ nước đường gừng vào bát, rồi từ từ khuấy đều để nguội.

Chờ đến khi nước đường gừng nguội bớt, gần như ấm, anh mới đưa đến bên miệng cô: “Uống xong chúng ta đi ngủ.”

Cố Khanh Khanh chớp chớp mắt, từng ngụm từng ngụm uống hết bát nước đường gừng.

Liếc mắt nhìn, bát đã cạn, anh hôn lên trán vợ: “Khanh Khanh nhà chúng ta ngoan quá.”

Cố Khanh Khanh buông tay đang ôm eo anh ra, đổi sang ôm lấy cổ anh: “Anh, bế em đi ngủ.”

“Được.”

Đặt bát xuống, người đàn ông dùng tay trái luồn qua kheo chân cô, bế ngang cô lên, không quên nhắc: “Tắt đèn.”

“Vâng ~” Trong bụng ấm áp, ấm áp từ bụng lan tỏa ra khắp tứ chi, cô cảm thấy tinh thần khá hơn, ngẩng đầu hôn lên cằm anh một cái, nhân lúc đi qua cửa bếp nhanh tay tắt đèn.

Trong bóng tối, lờ mờ nghe thấy tiếng cười khẽ của người đàn ông.

Loading...