Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 613

Cập nhật lúc: 2025-03-31 06:09:11
Lượt xem: 4

Cậu nhóc như một con lười, gần như treo cả người lên anh.

Trong mắt Thẩm Tuy thoáng hiện một tia cười: “Đúng, nhưng cháu muốn có đồng hồ Thụy Sĩ là vì thích, hay là vì Tinh Tinh cũng có một cái?”

Đồng hồ Thụy Sĩ của Sở Tinh Lan là do cậu cả tặng lúc còn nhỏ, đến giờ vẫn đeo trên tay.

“Vì đồng hồ của Tinh Tinh đẹp, nên cháu thấy thích, rồi mới muốn có một cái.” Cậu nhóc cười toe toét.

“Cậu út.” Sở Kinh Hồng từ trong bếp bưng canh ra, cũng nghe thấy cuộc đối thoại: “Cháu có không? Cậu nhìn cổ tay cháu này, trống trơn, chẳng phải thiếu thiếu cái gì sao? Nhiều lúc cháu ra ruộng làm việc, cả ngày trôi qua mà chẳng hay biết, ăn cơm cũng quên mất giờ giấc.”

“Ai cũng có cả.” Thẩm Tuy tất nhiên hiểu rõ ý đồ bán thảm của cậu nhóc.

“Đừng quấn lấy cậu út của các cháu nữa, để cậu đi rửa tay ăn cơm, hai đứa lên lầu gọi ông nội xuống đi. Đúng rồi, không thấy cha các con đâu nhỉ?"

“Hình như là ra ngoài rồi, ba giờ chiều nay con xuống phòng khách tìm đồ ăn, thấy cha đi ra ngoài.”

“Thế thì thôi, không cần gọi cha. Hai đứa lên lầu gọi ông nội xuống ăn cơm, mẹ sẽ để phần cơm cho cha.”

---

Hôm sau.

Vì trường học của Kiêu Kiêu ở gần, họ quyết định đi thăm cô bé trước.

Đã báo trước với giáo viên nên được phép vào trường. Vì mới gặp không lâu, Sở Uyên và Tần Chu không đến, họ đi gặp lại bạn bè cũ, đặc biệt là ông Tần. Nghe nói ông về lại thủ đô, có không ít người đến thăm hỏi.

Sở Đại vì có việc phải xử lý nên cũng không đi cùng.

Thẩm Tuy hôm nay không nghỉ phép, nhờ tài xế đưa cả nhà đến trường, chỉ chỗ lớp học của Kiêu Kiêu.

Cố Khanh Khanh xuống xe, dẫn hai con trai đến chỗ cổng trường đăng ký. Đợi bác bảo vệ gọi điện đến văn phòng xác nhận tình hình, họ mới được vào.

“Cảm ơn bác ạ.” Cố Khanh Khanh mỉm cười dịu dàng, dẫn hai con trai bước vào trường.

Trường trông tương tự trường đại học Nam Dương, chỉ là cây cối và hoa cỏ không nhiều bằng.

Các sinh viên qua lại ăn mặc đã rất thời thượng, sự rạng ngời của tuổi trẻ trên gương mặt họ khiến Cố Khanh Khanh không kìm được mà bị cuốn theo.

“Ê?” Một cô gái liếc thấy hai chàng trai cao lớn cách đó không xa, cô khẽ huých khuỷu tay Sở Sơ Nguyệt, sau đó dụi mắt: “Là do tớ chưa tỉnh ngủ sao? Sao anh chàng đằng kia lại như nhìn thấy hai bóng giống nhau thế?!”

Cô gái đang cầm máy ảnh chụp ánh nắng len lỏi qua tán lá nghe vậy thì quay đầu lại, rồi hứng khởi chạy về phía họ ——

“Mẹ! Anh cả, anh hai ~”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-613.html.]

Mặc áo sơ mi trắng, váy jean, mang dép buộc dây trắng, cô gái lao thẳng vào lòng Sở Kinh Hồng.

“Ơ ơ ơ, Kiêu Kiêu, có phải em mập lên không?” Sở Kinh Hồng theo bản năng đưa tay đỡ lấy em gái, thân hình chao đảo.

Cô gái chu môi, bất mãn nói: “Là anh yếu quá đấy, nếu là anh hai chắc chắn không nói vậy đâu, đúng không Tiểu Bảo?”

Sở Lược Ảnh gật đầu, cầm lấy máy ảnh trên tay em gái, nhìn xem em gái đã chụp những gì: “Đúng, anh hai không yếu vậy đâu, Kiêu Kiêu của chúng ta gầy thế này, anh hai đón em chắc nịch."

“Sơ Nguyệt.” Cô bạn đi theo sau đã xác nhận trước mặt đúng là hai người chứ không phải một. Cô kinh ngạc nói: “Đây là các anh của cậu sao?”

Kiêu Kiêu thả anh cả ra, Cố Khanh Khanh đưa tay giúp con gái chỉnh lại cổ áo sơ mi, rồi kéo phẳng váy jean của con gái.

“Kiêu Kiêu, đây là bạn học của con à?” Cô mỉm cười hỏi.

“Đúng ạ, bạn cùng phòng của con.” Sở Sơ Nguyệt giới thiệu xong, khoác tay Sở Lược Ảnh: “Đây là anh cả và anh hai của mình, còn một người anh nữa đang học ở Học viện Kỹ thuật Hàng không. Nhìn bọn mình có giống nhau không?”

Cô gái lắc đầu, im lặng một lúc rồi mới dồn hết can đảm hỏi: “Cậu chẳng nói nhà cậu là nông dân hết à? Bảo chỉ có mình cậu là đứa có tiền đồ, sao mà …”

Sở Kinh Hồng và Sở Lược Ảnh cùng nhướng mày, biểu cảm như nhau.

“Kiêu Kiêu.” Sở Kinh Hồng mỉm cười hiền hòa: “Nói xem, chuyện là thế nào.”

Nửa tiếng sau, họ ra khỏi cổng trường.

Kiêu Kiêu còn phải lên lớp, họ nói chuyện với em gái một cách thân thiện rồi quyết định giảm một nửa tiền sinh hoạt tháng này của em gái.

Cố Khanh Khanh không có ý kiến: “Giờ chúng ta còn phải đi thăm Tinh Tinh, mau đi thôi.”

Không hề có chút xót xa nào cho con gái.

Trường của Tinh Tinh yêu cầu nghiêm ngặt hơn, giống với ngôi trường quân đội mà Sở Lược Ảnh từng học, họ phải qua nhiều thủ tục kiểm tra mới được đi vào.

Sở Tinh Lan là con út mà lại cao nhất trong ba anh em, vô cùng nổi bật giữa đám đông.

Tìm người chẳng khó chút nào, dễ như trở bàn tay.

Khuôn mặt giống hệt Cố Xán Dương, bẩm sinh đã mang theo nét xa cách, lạnh lùng. Chưa kịp lại gần đã thấy không khí xung quanh như lạnh đi vài phần.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Mẹ.” Anh bước tới, sau đó gật đầu chào hai anh trai: “Đại Bảo, Tiểu Bảo.”

Sở Lược Ảnh liền khoác tay qua vai em trai: “Sao nhìn như gầy đi thế này? Ở trường thế nào rồi?” Vai gầy gò, xương nhô ra khiến tay anh hơi tê cứng.

Sở Tinh Lan cụp mắt nhìn tay anh hai khoác trên vai mình, cùng với nửa đoạn cổ tay cố tình để lộ... chiếc đồng hồ.

Cậu hiếm khi nở một nụ cười, nói: “Rất tốt ạ.”

Loading...