Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 610
Cập nhật lúc: 2025-03-31 06:08:57
Lượt xem: 0
Khi hai ông cháu vào bếp, Cố Viện Triều kéo ghế mời em gái ngồi xuống, rồi đặt tay vững chãi lên vai người đàn ông bên cạnh, đẩy anh ấy sang một bên.
“Chỉ ba người các em đến thôi à?”
“Còn có hai cha nữa, họ đang ở trong bếp rồi.” Cố Khanh Khanh cầm lấy ấm trà sứ rót cho Sở Đại một chén nước, rồi ngẩng đầu hỏi: “Anh, chị dâu không đến sao?”
“Thằng con anh học bán trú, cô ấy không yên tâm nên đã thuê một phòng gần trường để tiện chăm sóc.” Cố Viện Triều vừa nói vừa đi về phía bếp: “Các em chờ chút nhé, anh sẽ làm vài món ăn nhẹ.”
Trong thời gian đó, các cháu nhỏ trong nhà họ Cố lần lượt đến chào hỏi Cố Khanh Khanh. Bọn chúng đều là con cháu của mấy anh em Cố Thiết Trụ, tuổi tác xấp xỉ với Đoàn Đoàn và Niên Niên.
Những đứa thích học thì đi học, còn những đứa không thích thì theo Cố Ngân và Cố Tài học nghề.
“Cô ơi, dượng ơi, cháu vừa sáng tạo ra một món mới, cô dượng có muốn thử không ạ?” Một cậu bé cười toe toét.
Cả gia đình họ Cố đến giờ chỉ có mỗi Cố Khanh Khanh là con gái, được các trưởng bối yêu thương, và cả những đứa cháu cũng thân thiết với cô.
Cố Khanh Khanh im lặng một lát, nhìn cậu bé rồi hỏi nghiêm túc hỏi: “Trước chúng ta có ai thử món này chưa?”
Cậu bé lắc đầu đầy phấn khích: “Chắc chắn chưa có ai, cô và dượng chính là những vị khách đầu tiên của cháu.”
Người đàn ông tỏ vẻ hứng thú: “Vậy thì thử thôi, chỉ một điều kiện, làm chín kỹ nhé. Dượng còn phải lái xe, phải giữ mạng cho dượng chứ."
Cậu bé không phục: “... Dượng cứ chờ mà xem!”
Nhìn bóng lưng cậu bé có vẻ hơi tức giận, Cố Khanh Khanh mỉm cười lắc đầu, lại rót cho mình một ly trà: “Chiều nay chắc không đi được, tối nay nhất định phải ở lại.”
“Lâu lâu mới đến một lần, ở lại một đêm cũng tốt.” Người đàn ông ngả lưng ra sau ghế, gương mặt thư thái: “Không biết món mới này vị thế nào, để xem sao.”
Nhà họ Cố mỗi khi nghiên cứu món mới, anh luôn cảm thấy lo lắng. Dù tay nghề nấu ăn rất giỏi, cơ mà các món mới luôn kỳ lạ đến mức khó mà dám thử.
Cố Khanh Khanh liếc xéo chồng: "Anh à!"
"Ừ?"
Cố Khanh Khanh liếc nhìn anh: “Anh có phải đang có ý kiến với nhà mẹ đẻ em đúng không?”
“Không dám.” Người đàn ông thẳng thắn: “Dù có c.h.ế.t vì độc thì anh cũng cam tâm tình nguyện.”
Cố Khanh Khanh: “...?”
Nghe thấy tiếng cười nhẹ phát ra từ cổ họng anh, cô tức giận: “Tối nay anh ngủ với Đoàn Đoàn đi.”
“Được thôi, đúng lúc để hai cha con anh hâm nóng lại tình cảm.” Anh uể oải, với tay cầm chén trà, thổi nhẹ: “Em có thể ở cùng với mấy đứa cháu, nói chuyện phiếm cả đêm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-610.html.]
“Lên món nào.”
Cố Tài hành động rất nhanh, Cố Khanh Khanh vừa ăn xong một đĩa nhỏ đậu hũ trộn lạnh và rong biển trộn là có cơm rồi, năm món mặn và một món canh được dọn lên bàn một cách thuần thục.
Sườn xào chua ngọt, thịt viên kho tàu, cá hấp bát bảo, thịt xào ớt, và một món mới nhìn không đoán ra được là gì.
Canh là canh rong biển tôm khô, thêm khá nhiều hải sản khô, ngửi thôi đã thấy hương vị rất tươi ngon.
“Thông gia, mọi người nếm thử xem, có khác gì so với trước đây không.” Cố Tài cười tươi, mời Sở Uyên và Tần Chu ngồi xuống.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đợi Sở Uyên và Tần Chu động đũa, Cố Khanh Khanh và những người khác mới bắt đầu ăn. Lúc này Sở Kinh Hồng không đói lắm, anh đã nếm thử một ít ở trong bếp nên giờ bụng đã no lưng lửng.
Sở Uyên nếm một miếng, không cảm thấy có gì khác biệt.
Tần Chu nhai kỹ nuốt chậm, rồi mỉm cười hỏi: “Có thêm gia vị mới phải không?”
“Đúng vậy.” Cố Tài cũng ngồi xuống: “Gia vị mới nghiên cứu, thực khách cũ đều khen ngon.”
“Rất ngon.” Ông Tần gật đầu cười.
Sở Đại nghe thấy món gia vị mới nghiên cứu, không nhịn được mà nhìn sang đĩa rau trộn lạ mắt có lá ngò và một lớp ớt băm đỏ chót kia.
Thấy cháu trai mong đợi nhìn mình, anh nghĩ ngợi một chút, rồi gắp một miếng bỏ vào bát con trai: “Ăn nhiều một chút đi con, gầy đi nhiều quá rồi.”
Sở Kinh Hồng không suy nghĩ nhiều, “Cảm ơn cha.”
Sở Đại đột nhiên thấy áy náy, xoa xoa mũi mình.
Cố Khanh Khanh ở dưới bàn nhéo mạnh vào đùi anh một cái, đến cuối cùng vẫn không ngăn con trai ăn món đó. Cô đợi xem phản ứng của con rồi mới đụng đũa, nếu không thì thằng cháu sẽ không chịu từ bỏ nếu không thấy cô ăn.
Sở Kinh Hồng ăn xong trong bát, còn tự mình gắp thêm, trên chóp mũi đổ một lớp mồ hôi mỏng: “Cay quá, nhưng rất đậm đà, hợp khẩu vị của người trẻ.”
Cậu thanh niên đắc ý nói: “Cô à, dượng à, hai người xem, vẫn là anh Kinh Hồng hiểu khẩu vị của tụi trẻ bọn cháu.”
“Thằng nhóc này.” Sở Đại khẽ cười, mắng một câu, rồi cũng đưa đũa lên gắp thử.
Trong bữa ăn, Cố Tài nhìn mấy đứa cháu nội đi đi lại lại trong đại sảnh, nói: “Giờ để bọn nhỏ học chút tay nghề, sau này cho chút vốn để tự mình đi nơi khác mở quán, không thể cứ mãi chôn chân ở một nơi nhỏ như thành phố Diêm được.”
Cố Khanh Khanh biết chú ba nghĩ sâu xa cho hậu bối, không khỏi nhìn người đàn ông bên cạnh đang chống cằm, lắng nghe trưởng bối trò chuyện.
Sau khi ở lại nhà hàng Bát Phương Lai Tài một đêm, sáng sớm hôm sau họ khởi hành đến thành phố Biên.
Cố Viện Triều đã chuẩn bị sẵn rất nhiều đồ ăn cho họ bằng hộp cơm nhôm, còn có trái cây theo mùa đã cắt sẵn và đủ loại bánh ngọt.