Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 608
Cập nhật lúc: 2025-03-31 06:08:53
Lượt xem: 0
Vì Hàn Gia Thôn nhiều đất núi, sản lượng lương thực không cao, gia đình bốn người nhà họ mỗi người được chia một mẫu rưỡi đất.
Đất toàn là rải rác khắp nơi.
Dư Húc học xong đại học vào làm ở một nhà máy quốc doanh tỉnh An Nam, là cán bộ kỹ thuật nòng cốt, Dư Thố là giáo viên trung học ở Vũ Thành.
Hai anh em đều đã lập gia đình, những dịp lễ tết sẽ đưa gia đình về thăm ba mẹ, Dư Phú Quý và Tôn Thục Phân mới hơn sáu mươi, tự trồng ít rau, ít đất, đủ tự cung tự cấp.
Sở Kinh Hồng như bừng tỉnh mộng, dẫn Cố Khanh Khanh về nhà họ Dư.
Còn Hàn Thải đã chạy đi đâu từ lâu, đi tìm người nhà.
“Mẹ.” Anh đi giữa cha mẹ, có chút ngượng ngùng nói: “Con lâu như vậy không về, trong lòng mẹ có giận con không?”
“Thằng nhóc thối.” Sở Đại khoác tay lên vai con trai, cười mắng: “Nếu giận còn đến tìm con sao? Đồng chí Sở Kinh Hồng, con đang nghi ngờ tư tưởng giác ngộ của cha mẹ à?”
“Không dám không dám.” Đối diện ánh mắt lạnh lùng của mẹ, anh cười dựa sát vào cha, tay trái vô thức đưa vào túi áo của cha.
Ngón tay chạm vào viên kẹo, anh cầm một nắm, bóc ra.
Trước tiên cho mẹ một viên, rồi lại bóc cho cha một viên, cuối cùng mới bỏ vào miệng mình một viên.
“Hai năm nay con không ăn kẹo mấy.” Vị ngọt ngào của sữa lan tỏa trên đầu lưỡi, anh lại ăn thêm một viên nữa.
Cố Khanh Khanh ngậm viên kẹo, nhìn con trai: “Ở đây không có cung tiêu xã à?”
“Có.” Cậu thanh niên ngại ngùng gãi đầu: “Con làm bí thư thôn rồi, không phải trẻ con nữa, ngại đi mua kẹo.”
“Mới đến đây có chút không quen, buổi tối nằm trong chăn ngủ, thường mơ thấy về nhà, lục lọi kẹo trong tủ ở góc phòng khách.”
“Còn mơ thấy hồi nhỏ, cậu hai dẫn bọn con trốn trong phòng ăn vặt, đầu giường cậu chất đầy đồ ăn ngon, còn giấu cả đồ hộp.”
Cậu thanh niên tiếp tục nói: “Chỉ có cái muỗng là ít khi rửa, hôm nay ăn xong thì bỏ vào lọ thủy tinh, mai mở hộp mới lại dùng cái đó.”
Sở Đại cười lớn: “Đó đúng là phong cách của cậu con, hồi còn ở binh đoàn xây dựng thiếu nước lắm, tắm rửa cũng hiếm, sau này về Nam Dương mới dần thích nghi.”
Sở Kinh Hồng: "… Con còn tưởng là do cậu hai lười."
Cố Khanh Khanh bật cười thành tiếng: “Anh ấy đúng là lười đấy. Hồi còn nhỏ, mấy đứa thường chê cậu hai hôi quá, hôi rình quá không thèm ngủ cùng. Sau bị mắng nhiều lần mới chịu tắm mỗi ngày.”
Ba người một nhà vừa cười nói vừa trở về sân nhà họ Dư. Dù chỉ là một căn nhà nhỏ một tầng, nhưng sân nhà sạch sẽ gọn gàng, còn phơi khoai lang khô.
Ở góc tường có một bụi hoa giấy sum sê, xanh mướt đầy sức sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-608.html.]
“Mẹ ngồi trước đi, để con đi rót nước.” Cậu thanh niên rửa sạch bùn trên chân ở giếng nước, rồi rửa mặt, sau đó đi vào bếp.
Không lâu sau, anh mang ra một cốc nước nguội, còn cầm theo một chiếc quạt nan.
Trong sân có bàn ghế đá và một giàn che mát bằng cỏ tranh.
Cố Khanh Khanh bóp thử mấy miếng khoai lang còn hơi ẩm, lấy một miếng đưa lên miệng người đàn ông.
“Chú Dư vẫn thích phơi khoai lang khô thế này, anh thử xem cứng không, nếu cứng quá thì em không ăn đâu.”
Người đàn ông cắn một miếng ngay trên tay cô.
“Cũng được, ăn được.” Anh mỉm cười nói: “Những miếng phơi trước đây thì không ổn thật, lũ trẻ gặm mòn cả răng mà vẫn chê.”
“Thành phố Biên nắng to, tôi nghĩ phơi ngoài trời vài ngày chắc chẳng sao, ai ngờ lại cứng như đá vậy.” Dư Phú Quý bước vào từ ngoài sân: “Vừa hay lần này phơi được nhiều, lúc nào đi thì mang một ít về ăn.”
Phía sau ông là Tôn Thục Phân, tay cầm theo miếng thịt mới mua ở cung tiêu xã: “Khanh Khanh à, đừng nghe chú Dư của cháu nói, khoai lang khô nhà này đến chó còn chẳng thèm ăn. Để thím chiên khoai tây cho cháu, nhà trồng nhiều khoai tây lắm, chiên hết luôn cho cháu.”
Cố Khanh Khanh nhìn miếng khoai lang khô trong tay đã bị cắn dở – thứ mà đến chó cũng không thèm – không nhịn được bật cười thành tiếng.
Người đàn ông bên cạnh biểu cảm bất đắc dĩ, trong đáy mắt vẫn tràn đầy chiều chuộng và yêu thương.
Tôn Thục Phân đi vào bếp chuẩn bị nấu cơm, Cố Khanh Khanh vào giúp, còn Sở Kinh Hồng thì ra vườn sau nhổ rau xanh.
Trong vườn còn trồng cả ngô, giờ đang đúng vụ thu hoạch.
Dưới giàn che mát, Sở Đại cầm ly nước, dáng vẻ uể oải.
Dư Phú Quý nhìn anh: “Có thể ở đây mấy ngày?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Hai ba ngày.” Anh uống một ngụm nước, yết hầu chuyển động: “Còn phải đi thành phố Biên và thủ đô một chuyến.”
“Là để thăm Niên Niên, Tinh Tinh và Kiêu Kiêu sao? Cậu nói xem, đứa trẻ Niên Niên sao lại đi đến Binh Đoàn Lục Trung nhỉ.” Dư Phú Quý xoa mặt: “Binh Đoàn Xây dựng của chúng ta tốt biết bao, cha và cậu của nó chẳng phải đều xuất thân từ Binh Đoàn Xây dựng sao? Qua đó còn có người chiếu cố mà.”
“Binh Đoàn Xây dựng giờ rất ổn định, đóng quân ở Binh Đoàn Lục Trung thỉnh thoảng có giặc ngoại xâm quấy nhiễu.” Sở Đại nói: “Lão Dư, nếu là tôi, tôi cũng sẽ chọn đến Binh Đoàn Lục Trung, lập công gây dựng sự nghiệp.”
“Nhắc đến vẫn phải nói đến Thanh Liệt, năm đó nếu không phải cậu ấy khiến kẻ địch sợ khiếp vía, có khi đơn vị cũ của chúng ta còn phải đánh nhau thường xuyên.” Dư Phú Quý tiện tay lấy hai miếng khoai lang khô bên cạnh, đưa một miếng cho anh: “Nếm thử xem, cũng ngon lắm.”
Sở Đại đặt ngón tay lên thành ly, uể oải nói: “Thôi đi, chó còn không ăn, anh giữ lại mà ăn đi.”
Dư Phú Quý: “…”
Buổi tối, Cố Khanh Khanh và Tôn Thục Phân có nhiều chuyện để nói, hai người ngủ cùng phòng, còn Sở Kinh Hồng thì có chuyện muốn hỏi ý kiến cha, nên ngủ cùng cha.
Dư lại, Dư Phú Quý bị bỏ rơi.