Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 607
Cập nhật lúc: 2025-03-31 06:08:51
Lượt xem: 2
Các cô gái khác trong phòng ký túc cũng nhanh chóng bu lại: “Đưa tớ xem, đưa tớ xem.”
“Ôi trời, đúng là cậu nhỏ của Sơ Nguyệt rồi, mỗi tháng đều là người này đưa đón Sơ Nguyệt, tớ đã gặp rất nhiều lần, nhìn phát là nhận ra ngay.”
“Trời ơi, cậu nhỏ của Sơ Nguyệt hóa ra là Đại sứ Ngoại giao, trước giờ sao chưa từng nghe cậu nhắc đến vậy?”
“Phải rồi Sơ Nguyệt, bọn tớ đều đã kể về gia đình mình rồi, làm bạn cùng phòng lâu như vậy mà vẫn chưa nghe cậu nói gì về nhà mình cả.” Có người tò mò hỏi.
Sở Sơ Nguyệt cười nhe ra hai chiếc răng nanh nhỏ xinh: “Có gì để nói đâu, nhà tớ đều là nông dân, mãi mới xuất hiện một mầm non tốt là cậu nhỏ của tớ, cả nhà cắt xén từng đồng từng cắc để cho cậu nhỏ đi học, cậu thứ của tớ vốn cao to vạm vỡ, vậy mà bị đói đến gầy xọp luôn.”
“Nhà tớ biết chỉ có học mới có tương lai, thế nên mới cắn răng cho tớ đi học, mong tớ sau này có thể thành đạt giống như cậu nhỏ vậy.” Đôi mắt đen láy của cô tràn đầy chân thành.
Vân Mộng Hạ Vũ
Các cô gái im lặng hồi lâu, có người nói: “Sơ Nguyệt.”
“Hửm?”
“Ngàn vạn lần đừng phụ lòng mong mỏi của gia đình cậu nhé.” Cô bạn chân thành nói.
Sở Sơ Nguyệt suýt nữa không nhịn được, câu nói thật sắp thốt ra lại bị cô nuốt ngược trở vào.
Nói đùa mà các cô ấy lại tưởng thật, vậy thì... không nói nữa đâu nhé?!
Dễ thương quá đi!
Đã một năm rưỡi kể từ khi Sở Kinh Hồng đến Vũ Thành. Vì nhảy lớp, em trai và em gái vẫn còn học năm hai đại học, còn anh và Niên Niên đã tốt nghiệp trước hạn.
Hàn Gia Thôn ở Vũ Thành tỉnh An Nam là quê ngoại của bà nội hai và là quê nội của ông Dư. Không ngờ anh lại được phân công về đây làm cán bộ thôn. Lúc mới đến, dân làng không tin tưởng anh vì trước giờ cán bộ thôn đều là người của Hàn Gia Thôn.
Sau khi biết anh có họ hàng ở đây và Dư Phú Quý lại có mối quan hệ thân thiết với anh, dân làng mới dần dần không còn chống đối nữa. Vì tính cách giống mẹ và cậu hai, trong năm rưỡi qua, nhờ khả năng hòa đồng vượt trội, anh đã hòa nhập với dân làng, giờ đang là mùa thu hoạch, anh cúi người trong ruộng gặt lúa.
“Đoàn Đoàn, kỹ thuật của cháu ngày càng thành thạo rồi, trông chẳng khác gì nông dân chúng ta cả.” Dư Phú Quý cười nói, tay ném lúa sang bên cạnh.
“Khi còn nhỏ cháu thường về quê ngoại với mẹ, hay nhìn ông ngoại làm việc dưới ruộng, cháu cũng từng theo ông ngoại nhặt lúa trong ruộng mà.” Cậu bé cười hớn hở: “Ông Dư, cháu đã ở Hàn Gia Thôn của chúng ta hơn một năm rồi, cũng không ít lần xuống ruộng, có thể tính là nửa nông dân rồi chứ ạ?”
Dư Phú Quý gật đầu, cười ha hả: “Tính chứ, sao lại không tính. Cháu nói xem, đang có con đường thênh thang mà không đi, lại thích tự mình lao động vất vả ở đây, nhưng mà cháu cũng có bản lĩnh, giống như con cái Binh Đoàn Xây Dựng vậy."
Sở Kinh Hồng cười theo, hai lúm đồng tiền trên môi càng sâu, vẻ thiếu niên hiện rõ. Dân làng thường giúp nhau thu hoạch lúa, hôm nay vài người đến ruộng nhà người này, ngày mai vài người đến ruộng nhà người kia.
Một người bên cạnh rót cốc nước: “Bí thư Sở, uống ngụm nước cam thảo đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-607.html.]
Sở Kinh Hồng từ từ đứng thẳng người, đổi liềm từ tay phải sang tay trái, định cười đón lấy cốc nước thì liếc thấy bóng dáng quen thuộc đang tiến lại từ bờ ruộng xa xa.
Tay dừng giữa không trung, anh sững sờ.
“Cô, dượng, anh Kinh Hồng đang ở phía trước kia.” Cô bé cười rạng rỡ, dẫn hai người đi về phía trước: “Bờ ruộng hơi cao, cẩn thận chút nhé ạ!”
Ruộng bên cạnh toàn là bùn lầy, nếu bước hụt sẽ ngã lấm bùn.
Cô bé là cháu gái của anh trai ruột Hàn Liên Tâm, tên là Hàn Thải.
Theo vai vế, phải gọi Cố Khanh Khanh một tiếng cô.
“Cảm ơn cháu, Tiểu Thải.” Cố Khanh Khanh cười dịu dàng, khóe môi mềm mại.
“Cô khách sáo quá, cháu thường nghe gia đình nhắc đến cô, nhưng rất ít khi gặp mặt, giờ cuối cùng cũng toại nguyện rồi.” Cô bé ngọt ngào nói.
Cố Khanh Khanh nhẹ cười gật đầu.
Cô đã đến thăm chú Dư ở Hàn Gia Thôn nhiều lần, cũng đã ghé thăm nhà ngoại của thím hai, trước đây cô bé còn nhỏ, sau này đi học nên gần như không gặp nhau.
“Anh Kinh Hồng!” Cô bé như cánh bướm nhẹ nhàng bay đến bên cạnh cậu thanh niên: “Anh nhìn xem ai đến kìa?!”
Sở Kinh Hồng không chớp mắt, đứng trong ruộng ngẩng đầu nhìn người đàn ông anh tuấn và người phụ nữ với ánh mắt tươi cười, không nói nên lời.
Cố Khanh Khanh đứng trên bờ ruộng, hơi cúi người, đưa tay gỡ bỏ cọng rơm trên tóc con trai, nhẹ nhàng nói với người đàn ông bên cạnh: “Đại Bảo nhà chúng ta cao lên nhiều rồi.”
Ngón tay khẽ lướt qua tóc mai của nhóc con, cái nóng mùa hè lập tức trở nên mát mẻ.
“Đúng vậy,” Người đàn ông chăm chú quan sát: “Cao hơn ba phân so với lần gặp trước.” Lần gặp trước là hai năm trước.
Mắt cậu thanh niên hơi đỏ, giọng nói mang theo chút ấm ức và nũng nịu mà chính cậu cũng không nhận ra: “Cha à, là ba phân rưỡi.”
Bàn tay ấm áp của người đàn ông vỗ nhẹ vai anh: “Cũng gần vậy.”
“Khanh Khanh à!” Dư Phú Quý nhìn một lúc mới hoàn hồn, vội vã ném cây lúa qua, tùy tiện phủi mấy lá lúa trên quần áo: “Hai người đến mà không báo trước, để chú bảo thím đi mua đồ nấu cơm.”
“Chú Dư chậm thôi.” Cố Khanh Khanh mỉm cười: “Đến nhà chú mà còn phải báo trước ạ? Nhà có gì nấu nấy, cháu đều thích ăn.”
“Phải phải phải, Kinh Hồng đừng đứng ngẩn ra nữa, dẫn cha mẹ về nhà đi, ông đi tìm bà cháu." Cũng gần đến giờ cơm rồi, về nhà thôi, chiều lại ra tiếp tục gặt lúa.
Giờ là thời điểm chia ruộng về hộ, mảnh đất này là của nhà Dư Phú Quý, bên kia còn có sáu phần ruộng nữa.