Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 606

Cập nhật lúc: 2025-03-31 06:08:49
Lượt xem: 3

Kỳ nghỉ hè kết thúc, Kiêu Kiêu thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về thủ đô học. Lúc đi chỉ mang hai bộ quần áo, bây giờ hành lý đã đầy ắp.

Cô bé ôm lấy cánh tay Cố Khanh Khanh cười: "Mẹ, hay mẹ đi cùng con lên thủ đô đi, như vậy mẹ sẽ không lo con ăn uống không đủ đầy nữa."

"Mẹ cũng muốn." Cố Khanh Khanh để cô bé dựa vào người mình, mang theo các món ăn vặt con gái thích: "Nhưng mẹ không rảnh được đâu, con gái ngốc à."

Cô là giám đốc Bảo tàng Nam Dương, có rất nhiều công việc phải lo, vì giỏi ngoại ngữ, cả việc tiếp đón khách nước ngoài cô phải tự làm.

"Vậy được rồi." Cô bé tựa đầu vào vai mẹ, hít hà mùi thơm của bồ kết trên người mẹ, giọng buồn bã: "Lần tới con sẽ hẹn ba cậu cùng về."

"Được."

Sở Đại bận việc, Tiểu Hủ tự mình lái xe đưa họ đến ga tàu, còn mang theo trái cây cho cô bé ăn trên đường: "Đã rửa sạch rồi, dưa hấu cắt sẵn đựng trong hộp, để ở trên cùng, phải ăn ngay nhé con."

"Con biết rồi ạ, cảm ơn cậu Tiểu Hủ."

Tiểu Hủ đưa cô bé lên tàu, sắp xếp hành lý xong, nhìn cô bé cong mắt cười, bỗng thấy bồi hồi.

Cô bé đã lớn đến vậy rồi sao?

"Đến thủ đô nhớ tự chăm sóc bản thân, có gì cần thì gọi về nhà, ông nội mỗi ngày đều mong ngóng con đấy." Anh không kìm lòng được mà đưa tay xoa đầu cháu gái, quay đầu nói với người đàn ông ngồi bên cạnh giường ngủ: "Chăm sóc tốt cho Kiêu Kiêu nhé."

Người đàn ông khẽ gật đầu, giọng điềm tĩnh: "Yên tâm đi, anh Tiểu Hủ."

Sau những ngày ăn ngủ trên tàu, khi đến thủ đô, Thẩm Tuy có người đến đón, cô bé không phải tự mang hành lý, chỉ việc lên xe.

Ngủ thêm nửa tiếng trên xe, Thẩm Tuy có việc phải làm, khi tỉnh dậy cô bé vẫn ngồi trong xe chờ.

Hơn một tiếng sau họ mới về đến được đại viện.

Thẩm Tuy mang đồ của cô bé đến trước cửa phòng, anh không vào: "Ngày mai khai giảng, bài cảm nhận 1000 từ bằng tiếng anh của con có thể nộp muộn. Tối nay ngủ sớm, 7 giờ sáng dậy nhé."

"Cậu đưa con đến trường."

Kiêu Kiêu dụi mắt, ngáp một cái: "Vâng, biết rồi, con sẽ đặt báo thức."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Được, ngủ ngon."

"Ngủ ngon nha cậu nhỏ."

Đêm đó Kiêu Kiêu ngủ không yên, mơ mộng liên tục, lúc thì mang máy quay chạy theo động vật hoang dã trên thảo nguyên rộng lớn, lúc lại đứng trên đống đổ nát hoang tàn.

Giấc mơ quá chân thực, khi tỉnh dậy, hơi thở của cô rất nặng nề, thở dốc từng hồi.

Đầu tựa vào đầu giường, cô co chân lại, vòng tay ôm lấy chính mình.

Khi vùi đầu vào cánh tay, cô nghĩ——

Nhất định phải học tốt ngoại ngữ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-606.html.]

Sáng sớm hôm sau, ăn sáng xong tại nhà ăn, Thẩm Tuy đưa cháu gái đến trường làm thủ tục nhập học.

Điều khiến cô vui là, cậu có thể giúp cô nộp học phí, nhờ đó cô tiết kiệm được một khoản để mua thiết bị chụp ảnh.

Khi Thẩm Tuy biết lý do khiến cháu gái vui, anh ngẩn ra một lúc: “Thật sự thiếu tiền đến vậy sao?” Anh vốn nghĩ rằng cô bé này chắc hẳn có đủ tiền.

“Vâng ạ, con tham gia một câu lạc bộ từ thiện, mỗi quý đều phải mua sách giáo khoa và đồ dùng học tập để quyên góp theo định kỳ, với cả nhiếp ảnh cũng rất tốn tiền mà.”

Kiêu Kiêu ngại ngùng nói: “Con còn thích sưu tập băng cassette và đĩa than nữa, nên chi tiêu rất cao ạ.”

Cô có quá nhiều sở thích, vì thế tốn tiền vào đủ mọi thứ.

Thẩm Tuy im lặng nhìn cháu gái một lúc, rút ví lấy ra một xấp tiền đưa cho cháu gái: “Không đủ thì nói.”

“Cảm ơn cậu nhỏ!” Đôi mắt đen của cô sáng rực, đang định đưa tay nhận tiền thì thấy cậu nhỏ hơi rụt tay lại ——

“Đừng có chỉ biết bóc lột mỗi mình cậu thôi.”

“Biết rồi mà! Tối nay con sẽ gọi điện cho cậu cả và cậu hai, nhờ các ông chủ đầu tư thêm ạ.” Cô bé nhanh tay lẹ mắt giật lấy tiền từ ngón tay anh, vui vẻ cất vào túi.

Thẩm Tuy khẽ thở dài: “Đầu tư cho bảo bối nhà mình, thật sự cần dũng khí mà.”

Kiêu Kiêu quay đầu, giả vờ như không nghe thấy.

“Ơ? Sơ Nguyệt!” Có một cô gái chạy đến, khoác tay cô: “Sao hôm nay cậu đến sớm thế, tớ cứ tưởng chiều cậu mới đến trường cơ.”

“Nhìn này, bị cậu nhỏ của tớ lôi đến đấy.” Có tiền vào túi, tâm trạng cô bé rất tốt: “Cậu nhỏ, con báo danh xong rồi, chắc cậu còn việc bận nhỉ? Không cần để ý đến con đâu, cậu cứ lo việc của cậu đi ạ.”

Về cái tài qua cầu rút ván của cô bé này, anh đã sớm quen rồi, khẽ gật đầu chào hỏi bạn của cháu gái: “Tối cậu sẽ mang hành lý của con đến.”

Cháu gái sẽ ở ký túc xá.

“Vâng, cảm ơn cậu nhỏ ~”

Anh mỉm cười, ung dung bước về phía cầu thang, bóng dáng tuấn tú khuất dần sau khúc quanh.

“Kiêu Kiêu,” Cô bạn đứng bên cạnh lại hỏi: “Trời nóng thế này, sao cậu nhỏ của cậu lại mặc dày như vậy? Không sợ nóng sao?”

Dưới cái nóng ba mươi độ, Thẩm Tuy vẫn mặc bộ đồ tôn trung sơn chỉnh tề, theo lý mà nói bộ quần áo ấy sẽ trông già dặn, nhưng mặc trên người cậu lại giống như may đo riêng, mang một nét khí chất riêng biệt.

Trong trường cô từng gặp không ít nam sinh xuất sắc, cơ mà người có khí chất ôn hòa độc đáo như cậu ấy hiếm thấy.

“Cậu nhỏ không sợ nóng, sợ lạnh.” Kiêu Kiêu đang nghĩ xem trong danh sách mua sắm tháng này còn thứ gì cần mua không, nói với giọng lơ đãng: “Về ký túc xá thôi.”

“Được.” Cô gái nhớ đến khuôn mặt vừa rồi, cảm thấy hình như có chút quen thuộc.

Mãi đến khi nhìn thấy tờ báo được phát ở trường, cô mới giật mình hỏi: “Sơ Nguyệt.”

“Hửm?”

“Cậu nhìn vị quan ngoại giao trên tờ báo này xem, có giống cậu nhỏ của cậu không?”

Loading...