Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 605
Cập nhật lúc: 2025-03-31 06:08:47
Lượt xem: 3
Thẩm Tuy cũng cười bước theo hai mẹ con về nhà.
Tinh Tinh giờ đang học năm hai tại Học viện Hàng không Vũ trụ Bắc Kinh, vì tham gia dự án nghiên cứu của trường nên hè này không về được.
Kiêu Kiêu biết điều đó.
Đến khi nhìn thấy phòng khách trống trải, cô vẫn không nhịn được hỏi: “Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng chưa về hả mẹ?”
“Anh cả con đang ở Vũ Thành, bận công việc không về được, Niên Niên đang ở Binh Đoàn Lục Trung, phải đến cuối năm mới có phép.”
Sau khi tốt nghiệp, Đoàn Đoàn được bổ nhiệm về Vũ Thành, bắt đầu từ những vị trí cơ bản nhất, là cán bộ trẻ từ nơi khác đến nên có nhiều người không phục, sau này Đoàn Đoàn viết thư về, nói có ông Dư ở đó nên công việc tương đối suôn sẻ.
Dư Phú Quý sau khi xuất ngũ Binh Đoàn Xây Dựng đã trở về Vũ Thành, rất có tiếng tăm ở đó, hiện đang dưỡng già ở quê quán, Hàn gia thôn. Biết Đoàn Đoàn được điều về Vu Thành, ông rất vui mừng.
Niên Niên học trường quân đội, giờ đang làm tham mưu ở Binh Đoàn Lục Trung, nói ra cũng thú vị. Trương Kiến Thiết Xuất thân từ Binh Đoàn Lục Trung, con trai Trương Tháp lại vào Binh Đoàn Xây Dựng, còn con trai Sở Đại, xuất thân từ Binh Đoàn Xây Dựng lại vào Binh Đoàn Lục Trung.
“Khi nào có thời gian, con sẽ đến thăm anh cả và anh hai.” Cô bé nằm dài trên ghế sofa, thở dài thoải mái: “Vẫn là nhà mình tuyệt nhất, mẹ ơi, con ngủ một lát, mẹ cần gì cứ gọi con nhé.”
“Không cần đâu, con cứ ngủ đi.” Cố Khanh Khanh cầm trái cây, xoay người vào bếp: “A Tuy, em cũng nghỉ ngơi một chút, đến giờ ăn chị sẽ gọi.”
“Vâng.” Thẩm Tuy xách hành lý lên tầng ba.
Lúc ăn tối, Sở Uyên hỏi cháu gái cảm nghĩ về chuyến đi theo đoàn lần này. Cô bé đang ăn cua cay xị mặt xuống ngay.
"Ông Nội, con muốn làm phiên dịch viên đi theo đoàn, xong con thấy làm phóng viên chiến trường thật ngầu. Nước A Lặc đang có chiến tranh, vì họ là quốc gia trung lập nên có thể thuận lợi vào khu vực chiến sự.
Khi nhìn thấy phóng viên chiến trường đứng trước đống đổ nát, hăng hái nói với thế giới về sự thật, cô bé cảm thấy mình nên làm điều gì đó.
Suy nghĩ đó không kéo dài lâu, cô lại muốn đi cứu hộ động vật hoang dã.
Sở Đại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái đỏ bừng vì cay, rót cho con gái một ly nước ngọt có ga: "Muốn làm gì thì cứ thử, không hợp thì đổi."
"Cảm ơn cha ~" Cô bé nhận ly nước ngọt rồi uống một hơi.
Món cua cay này là món yêu thích của cậu hai, mẹ thường bỏ rất nhiều ớt vào, dù anh em cô ăn cay được, nhưng dù sao là bé con lớn lên ở Nam Dương nên không thể bằng mẹ và cậu được.
"Đúng vậy." Cố Khanh Khanh bóc một con tôm đưa cho con gái: "Con mới học năm hai, vẫn còn nhiều cơ hội để thử và sửa sai, không cần phải định sẵn mục tiêu cuộc đời từ sớm như các anh trai của con."
Bỏ con tôm vào chén con gái, cô cười và nói: "Nếu con muốn thử, trước tiên phải hiểu biết về lĩnh vực đó, có đủ điều kiện nhập môn. Mẹ nghe cậu nhỏ của con nói, thành tích của con ở trường không tốt lắm."
Sở Sơ Nguyệt suýt bị sặc nước ngọt, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ trách móc: "Cậu nhỏ!"
Thẩm Tuy cười điềm đạm, ánh mắt dịu dàng mang theo sự dò hỏi.
Cô bé chu môi: "Lần sau nhớ giữ bí mật cho con." Cô nghĩ đến việc mình đã quên dặn cậu không được nói với mẹ, bỗng thấy chán nản nhụt chí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-605.html.]
Cố Khanh Khanh nhìn ánh mắt bất đắc dĩ của em trai, buồn cười.
"Con giống cậu hai, học hành không giỏi, nhà mình có gen này, nên chúng ta không trách con. Dù muốn làm phiên dịch viên theo đoàn, phóng viên chiến trường hay cứu hộ động vật hoang dã, con đều cần thông thạo ngoại ngữ."
"Giờ còn hai năm nữa con mới tốt nghiệp mà." Cô bé nũng nịu: "Đến lúc đó con học cũng được mà mẹ."
"Nếu con học từ bây giờ, đến kỳ nghỉ đông có thể tham gia cứu hộ động vật hoang dã, l.à.m t.ì.n.h nguyện viên." Thẩm Tuy từ tốn gắp một miếng sườn xào chua ngọt, giọng không nhanh không chậm: "Mùa của nước A Lặc ngược với chúng ta, mùa đông bên đó là mùa hè. Cậu nghe nói phong cảnh nước họ rất đẹp, mùa hè sẽ càng đẹp hơn."
"Kiêu Kiêu, con có muốn đi không?"
Cô bé động lòng, nhìn ánh mắt cười của ông nội, hỏi: "Vậy thời gian này ông nội và cậu nhỏ thay phiên dạy con được không ạ?"
"Có gì không được?" Ông nội cười hiền từ: "Chỉ cần bảo bối của chúng ta muốn học, ông nội sẽ truyền dạy hết mình."
Thẩm Tuy dù nghỉ phép cũng có rất nhiều tài liệu phải đọc, cần chuẩn bị trước cho lần ngoại giao tiếp theo, mỗi ngày có rất ít thời gian rảnh để dạy học cho cháu gái.
Vì vậy Kiêu Kiêu phải nhờ đến ông nội.
Mẹ cô trước đây từng học ngoại ngữ, định thi vào đại học ngoại ngữ, sau đó phát hiện mình hứng thú với lịch sử hơn.
Hiện giờ Cố Khanh Khanh làm việc ở Bảo tàng Nam Dương, không có thời gian giúp con gái.
Sở Uyên ... chỉ biết tiếng Nga, không thông thạo, chỉ đủ cho giao tiếp hằng ngày, giờ già rồi nên đã quên gần hết.
Sở Đại thì còn ổn, nhưng anh rất bận.
Người duy nhất có thể rảnh rỗi là ông nội Tần.
---
Về nhà mười mấy ngày, Kiêu Kiêu chăm chỉ học ngoại ngữ, sáng sớm đã đứng trước cửa sổ lớn tiếng đọc thuộc lòng, Cố Khanh Khanh thấy rất thú vị.
Pha cho người đàn ông phía sau một ly nước mật ong, cô hỏi: "Anh nghĩ lần này Kiêu Kiêu sẽ kiên trì được bao lâu?"
"Tùy vào hứng thú của con bé duy trì được bao lâu." Người đàn ông uống một ngụm nước mật ong, tiện tay đặt chiếc cốc sứ lên bàn nhỏ bên cạnh, từ phía sau ôm lấy eo vợ, cằm đặt trên đỉnh đầu vợ: "Vài ngày nữa con bé sẽ lên thủ đô, để A Tuy đau đầu thôi."
"Vâng." Cố Khanh Khanh dụi dụi vào cằm anh: "Đoàn Đoàn, Niên Niên đã lâu rồi không về, em đang nghĩ có nên thu xếp thời gian để thăm con không."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Đúng là cần phải tìm thời gian." Sở Đại nghĩ một lúc rồi nói: "Sau Tết Trung Thu, anh có nửa tháng nghỉ, khi đó mình đi thăm các con."
Thành phố Biên, Vũ Thành, Thủ Đô.
Đều phải đi.
"Được." Người phụ nữ cười nhẹ.