Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 604

Cập nhật lúc: 2025-03-31 06:08:45
Lượt xem: 1

Họ mua vé giường nằm, chuyến về Nam Dương không quá khó chịu. Kiêu Kiêu ngoài ngủ ra thì toàn nói chuyện với mọi người trong hành lang, từ nhân viên tàu đến hành khách, cô bé đều trò chuyện rất vui vẻ.

Thẩm Tuy nghĩ thầm cô bé này rất hợp làm ngoại giao.

Chỉ có điều, tính tình cô bé không ổn định, thích là làm ngay, nếu thực sự trở thành nhà ngoại giao, chưa được vài ngày chắc chắn sẽ bỏ cuộc.

Người đàn ông mỉm cười lắc đầu, trong nhà chỉ có một cô gái duy nhất, muốn làm gì thì làm, họ sẽ luôn ủng hộ phía sau.

Ngòi bút của anh cọ xát lên trang giấy trắng, phát ra âm thanh sột soạt.

Nét chữ của anh nội lực, ẩn chứa khí phách, giống như con người của anh, đầy bản lĩnh.

“Cậu nhỏ, cậu muốn ăn cơm hộp nào? Có thịt kho hầm khoai tây hay thịt xào ớt xanh? Con nhớ cậu cả rất thích thịt xào ớt xanh, trên xe lửa không có món sườn xào chua ngọt mà cậu thích.”

“Cái nào cũng được.” Thẩm Tuy cười: “Dù sao cũng không bằng đồ ăn của chị gái.”

“Đúng rồi, tay nghề của mẹ tất nhiên là tuyệt nhất!” Sở Sơ Nguyệt mua một phần trứng xào hành và thịt xào ớt xanh, mở hộp cơm ra, cô chia hai món mỗi thứ một nửa vào một hộp khác. “Vốn dĩ hè năm nay con định về thành phố Diêm ấy, ăn ở tiệm cơm ông ngoại ba nửa tháng, vậy mà cậu bắt cháu học quá chừng." Cô gái nhỏ có vẻ hơi ấm ức: “Hè này con gầy đi mấy cân rồi đúng không? Đến khi tựu trường, có phải cậu sẽ cho con thêm sinh hoạt phí, con ăn ở nhà ăn trường bồi bổ thêm đúng không?"

Thẩm Tuy nhìn hộp cơm nhôm trước mặt, một bên là trứng xào hành tây, bên kia là thịt xào ớt xanh, anh nhận lấy đôi đũa cô bé đưa, rồi tách ra.

“Một học kỳ con ăn được bao nhiêu chứ? Anh cả và anh hai cho con không ít sinh hoạt phí đúng không, anh rể cũng không nỡ để con thiếu thốn gì, còn hai ông nội con nữa, chẳng phải cũng đã lén đưa cho con không ít tiền sao?” Anh cười khẽ: “Kiêu Kiêu, sao con có thể gầy đi được chứ.”

Sở Sơ Nguyệt bĩu môi: “Con giống cậu hai mà, ăn khỏe nên tiền ăn uống đương nhiên cũng nhiều hơn, mà sinh hoạt phí đâu chỉ dùng để ăn, mỗi tháng con còn phải mua sách nhiếp ảnh, băng từ và nhiều thứ khác nữa.”

Nghe giọng điệu của cô bé như sắp khóc, Thẩm Tuy mềm lòng nói: “Được rồi, cậu sẽ cho con thêm.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Cậu nhỏ là tuyệt nhất!” Nhận được lời hứa, cô bé lập tức phấn chấn trở lại, gắp thịt trong hộp cơm đưa cho anh: “Cậu nhỏ, dạo này cậu vất vả rồi, gầy đi một vòng rồi, ăn nhiều vào nhé.”

“Thế còn con?” Thẩm Tuy cười hỏi: “Không phải giống anh hai, ăn khỏe sao? Đưa hết cho cậu thế này con có đủ ăn không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-604.html.]

“Sắp đến Nam Dương rồi.” Cô bé cười khúc khích: “Con để dành bụng về nhà ăn món cua xào cay của mẹ, nhà mình vẫn là tuyệt nhất, hải sản ăn thoải mái.”

Ở trường, cô bé toàn ăn ở nhà ăn, thủ đô cách biển rất xa, hầu như chẳng có gì gọi là hải sản, trừ rong biển.

Ở Học viện Khoa học Quân sự, cô bé có ăn qua ở nhà ăn quân đội, dùng lương hưu của ông nội. Dù món ăn ở đây gần như giống nhau mỗi ngày, nhưng có vẻ hương vị hợp khẩu vị cô hơn nhà ăn trường, có lẽ vì cô đã quen ăn ở nhà ăn quân đội từ nhỏ.

Cô mỉm cười, lúm đồng tiền lộ rõ bên môi, nụ cười tinh nghịch, Thẩm Tuy chỉ biết lắc đầu bất lực.

Khi đến ga Nam Dương, đã hơn 5 giờ chiều, họ không báo trước cho gia đình nên phải tự về.

May mắn là từ ga đến quân khu không xa, đi bộ khoảng nửa tiếng là tới, trên đường Thẩm Tuy còn ghé mua ít nho và đào mật cho chị gái.

Đúng 5 giờ 40, Cố Khanh Khanh mới vừa trò chuyện xong với các chị dâu trong đại viện, định chào tạm biệt về nhà nấu cơm thì thấy hai bóng dáng quen thuộc đang tiến lại gần.

“Chị.” Thẩm Tuy mỉm cười gọi.

“Mẹ!” Kiêu Kiêu lao đến ôm chặt lấy vai cô, làm nũng: “Con nhớ mẹ quá, nhớ đến nỗi không ngủ được.”

Thẩm Tuy nhớ lại hình ảnh cô gái nhỏ vô tư ngủ say trên máy bay và tàu hỏa, chỉ biết im lặng.

Cố Khanh Khanh véo má con gái: “Con nhớ mẹ hay nhớ cha con? Mẹ chẳng tin đâu.”

“Cả hai luôn.” Cô bé cười tít mắt: “Mẹ ơi, mẹ xem con có phải gầy đi rồi không, dạo trước con theo cậu nhỏ sang nước A Lặc, một cái bánh mì to ăn từ sáng tới tối, mẹ xem này, cái cằm con bị mài nhọn luôn rồi đây này."

Cố Khanh Khanh ngắm kỹ con gái: “Đúng là gầy đi thật, về nhà đã.”

“A Tuy, đừng đứng đó nữa, về nhà nghỉ ngơi chút đi, đúng lúc chị mua được một dẻ sườn, chị làm sườn xào chua ngọt rồi hầm canh sườn củ cải cho em, còn có ít cá tôm nữa, tối nay chị bồi bổ cho hai đứa.”

“Ngon quá.” Cô bé cười toe toét, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ: “Mẹ vẫn là thương con nhất, con muốn ăn cua xào cay!”

“Được, chiều ý con.”

Loading...