Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 603

Cập nhật lúc: 2025-03-31 06:08:43
Lượt xem: 3

Năm 1995, mùa hè.

Đoàn ngoại giao kết thúc chuyến thăm đến nước A Lặc, lên máy bay về nước.

Qua cửa sổ, những đám mây cuồn cuộn, nước A Lặc – nơi họ đã ở lại suốt nửa tháng dần thu nhỏ lại và biến mất khỏi tầm nhìn.

Người đàn ông đeo kính gọng vàng cầm trong tay một tập tài liệu, anh yên lặng thẩm duyệt.

Một nhà ngoại giao trẻ tuổi, trầm ổn và nho nhã, bên cạnh anh là một cô gái nhỏ dễ thương, đang cầm máy ảnh chụp cảnh ngoài cửa sổ.

“Kiêu Kiêu.” Người đàn ông đặt tài liệu xuống, ánh mắt dịu dàng, “Lần này theo đoàn ra nước ngoài, có thu hoạch gì không?”

Sở Sơ Nguyệt thu lại máy ảnh, cười tít mắt: “Cậu nhỏ, cháu biết sau này mình muốn làm gì rồi!”

“Hửm?” Người đàn ông cười nhẹ, “Nói thử xem.”

“Cháu muốn làm thông dịch viên theo đoàn! Nhưng ngoại ngữ của cháu biết quá ít, trong đoàn ngoại giao có rất nhiều người giỏi, ví dụ như anh Đông."

Cô đang nhắc đến một phiên dịch viên theo đoàn, lớn hơn cô không nhiều mà đã thành thạo hơn mười loại ngôn ngữ, trong đó có những ngôn ngữ hiếm gặp ngay cả trong sách giáo khoa.

Thẩm Tuy cười nhẹ: “Cháu mới chỉ học năm hai đại học, giờ chăm chỉ học thì vẫn còn kịp.”

“Cậu nhỏ!” Sở Sơ Nguyệt đứng dậy, chen vào ngồi cạnh anh, ôm lấy cánh tay anh và làm nũng: “Cậu nhỏ phải dạy kèm cho cháu chứ! Cậu là cậu ruột của cháu, không thể để mặc cháu với ước mơ mà không giúp đỡ cháu được đâu.”

Người đàn ông không hề bị lay động, mặc cho cô bé lắc lư: “Cậu nhớ khi cháu tám tuổi, ước mơ của cháu là lớn lên sẽ giống anh hai, cầm s.ú.n.g ra chiến trường chiến đấu. Đến năm chín tuổi, cháu lại muốn vào không quân để học lái máy bay chiến đấu.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô gái vẫn cười tươi tắn, không chút ngượng ngùng.

“Anh cả dẫn cháu đến căn cứ không quân tham quan, chưa bao lâu cháu đã đổi ước mơ, nói rằng muốn trở thành nữ hạm trưởng đầu tiên."

Người đàn ông nhẹ giọng nói: “Đến năm mười hai tuổi, cháu nói rằng những ước mơ đó quá mệt mỏi, sau này muốn giống ông ngoại hai hoặc ông ngoại ba, mở cửa hàng đồ nội thất hoặc quán ăn.”

“Kiêu Kiêu, năm nay cháu mười chín tuổi rồi.”

“Trong mười năm qua, cháu đã thay đổi gần ba mươi ước mơ.”

Trở thành xạ thủ b.ắ.n tỉa, học y với chú Triệu Trạch, cô bé đã từng nhắc đến những ước mơ đó, những ước mơ của cô bé chưa bao giờ lặp lại.

Và cũng không kéo dài được lâu.

“Cậu nhỏ!” Cuối cùng Sở Sơ Nguyệt cũng có chút xấu hổ: “Cháu chỉ muốn thử thôi mà, cơ mà cháu thấy làm phóng viên chiến trường cũng không tồi, hoặc tham gia tổ chức cứu hộ động vật quốc tế. Khi cháu tốt nghiệp, cháu sẽ tham gia!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-603.html.]

“Thế còn ước mơ làm phiên dịch ngoại giao thì sao?” Người đàn ông cười thanh thoát.

“Học phiên dịch xong, cháu vẫn có thể dùng để làm phóng viên chiến trường hoặc cứu hộ động vật mà,” Đôi mắt cô gái sáng rực, nụ cười rạng rỡ, “Cậu nhỏ, cậu dạy cháu nhé!”

Cô bé đang học đại học ở thủ đô, có nhiều cơ hội gặp cậu nhỏ, đôi khi ở ký túc xá, phần lớn thời gian cô ở khu tập thể của Học viện Khoa học Quân sự.

Thẩm Tuy mỗi tháng được nghỉ vài ngày, nếu hai cậu cháu trùng thời gian, họ sẽ cùng về Nam Dương.

“Nam Dương có sách vở, vừa hay chuyến công tác lần này kết thúc, cậu được nghỉ nửa tháng. Kỳ nghỉ hè của cháu còn một tháng, cùng về thăm chị gái nhé.”

Thẩm Tuy lấy từ túi áo khoác màu xanh đậm ra cây bút máy, sau khi ký vào tài liệu vừa xem xong, anh đóng nắp bút “cạch” một tiếng.

“Trong nửa tháng, cháu học được bao nhiêu, phụ thuộc vào cháu.”

Sở Sơ Nguyệt chống cằm bằng một tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài: “Cậu nhỏ ơi, cậu không thấy nửa tháng quá gắt gao sao? Cháu đâu có trí nhớ siêu phàm như cậu.”

“Nửa tháng với Đoàn Đoàn, Niên Niên hay Tinh Tinh đã đủ để học cơ bản một ngôn ngữ mới rồi.” Người đàn ông hơi nghiêng người, không chắn tầm nhìn của cháu gái: “Lần này về nước, viết cho cậu một bản cảm nghĩ bằng tiếng Anh nhé.”

Nhìn thấy đôi mắt cháu gái tròn xoe, vẻ mặt không thể tin nổi, người đàn ông mỉm cười nhẹ: “Không dưới một nghìn chữ.”

Sở Sơ Nguyệt: “…Cậu nhỏ.”

“Hửm?” Ánh mắt anh dịu dàng, ra hiệu cô nhóc có thể nói thẳng nếu có ý kiến.

“Cậu có thể coi như cháu chưa từng theo đoàn đi được không?” Cô gái nghiêm túc hỏi, lần này còn dùng kính ngữ: “Được không ạ?”

Thẩm Tuy bật cười: “Cậu mang theo một cuốn từ điển. Nếu bây giờ cháu chưa buồn ngủ, có thể bắt đầu viết ngay.”

Sở Sơ Nguyệt ngay lập tức ngả vào vai anh giả vờ chết: “Cậu nhỏ, cháu đã ngủ rồi, cậu có nghe thấy tiếng ồn của máy bay không? Đó chính là tiếng ngáy của cháu khi đang ngủ say đó.”

Thẩm Tuy vỗ đầu cháu gái: “Đi ngáy ở bên kia đi, cậu còn phải viết báo cáo.”

Lúc lên máy bay là vào sáng sớm, và khi về đến nước cũng là sáng sớm.

Sở Sơ Nguyệt vừa xuống máy bay đã dụi mắt ngái ngủ: “Chênh lệch múi giờ khó chịu quá, cháu vừa buồn ngủ vừa không buồn ngủ, không phân biệt được có nên ngủ tiếp hay không.”

“Cậu sẽ cho người đưa cháu về Học viện Khoa học Quân sự. Cậu còn chút việc, về nhà nghỉ ngơi rồi dọn dẹp hành lý, tối chúng ta sẽ đi tàu về Nam Dương.” Thẩm Tuy đưa tài liệu cho người bên cạnh, người đó lập tức cẩn thận cất vào cặp công vụ.

“Dạ, biết rồi ạ.” Sở Sơ Nguyệt ngáp dài: “Cháu về trước nhé.”

“Được.”

Loading...