Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 601

Cập nhật lúc: 2025-03-31 06:08:40
Lượt xem: 0

"Ngay cả mợ nó cũng thường nói sau lưng, rằng con gái có tính cách như vậy khó mà tìm được chồng."

"Những năm qua Tiêu Tiêu chỉ thân thiết với cháu, hai năm trước nó nói muốn lên thủ đô học, thím biết nó là lên để gặp cháu, còn cả anh cháu nữa..."

Phần sau bà không nói ra, Cố Khanh Khanh hiểu thím ấy đang muốn nói gì.

"Những năm qua thím có nhờ các thím trong đại viện giúp tìm đối tượng cho Tiêu Tiêu, nó đều từ chối. Mấy tháng vừa rồi các cháu về Nam Dương, nó mới về nhà thường xuyên hơn, chứ trước đó nửa năm nó toàn ở trong doanh trại, không nghĩ đến chuyện về nhà."

"Thím đã gặp anh trai cháu vài lần, thằng bé thật sự rất xuất sắc, so với nhiều thiếu niên xuất thân từ đại viện còn giỏi hơn. Chú Tiêu và chú Chử không hợp nhau, có lần ông ấy mượn anh cháu từ tập đoàn quân không quân về huấn luyện, sau đó còn không muốn trả người, về nhà khen ngợi không ngớt lời, nói rằng một quân nhân như vậy dù ở quân đội dã chiến hay không quân hay bất kỳ đơn vị nào khác đều có tiền đồ vô hạn."

Cố Khanh Khanh lặng lẽ lắng nghe.

"Con bé Tiêu Tiêu này tính tình giống hệt cha nó, đầu óc không linh hoạt, cứ cứng nhắc một đường." Thím Tiêu nói: "Thật ra lần này nó đến Binh Đoàn Lục Trung, tuy thím lo lắng môi trường bên đó quá khắc nghiệt, song thím lại hy vọng trong hai năm xa anh cháu, nó có thể suy nghĩ thông suốt một số chuyện."

Thím Tiêu thở dài: "Những năm qua áp lực trên người nó khá lớn, nghe không ít lời mỉa mai, đồn thổi. Ban đầu thím còn không hiểu cho nó, chỉ một lòng nghĩ đến việc tìm cho nó một đối tượng có gia thế, phẩm chất tốt, mau chóng yên bề gia thất."

"Bây giờ thì sao ạ?" Cố Khanh Khanh cười hỏi.

"Nó vui là được rồi." Câu này thím Tiêu nói thật lòng.

Bà chỉ có một đứa con gái, tất nhiên mong con mình sống vui vẻ, thoải mái.

Còn lý do tại sao bà thay đổi thái độ, là vì bà đã gặp Cố Xán Dương.

Bà sống đến tuổi này, trải qua nhiều chuyện hơn con gái, đã gặp nhiều người tài giỏi xuất chúng.

Như Sở Uyên, hay Tần Chu.

Còn có Chử Chiến, Tiêu Hồi và vị kia họ Bạch, đều là những nhân vật lừng lẫy.

Loạn thế xuất anh hùng.

Giờ đây, những người như Cố Xán Dương thuộc dạng hiếm có khó gặp, một khi xuất hiện, tất cả những người khác đều trở nên mờ nhạt.

Không thể che giấu tài năng của thằng bé.

Tiêu Tiêu vốn dĩ đã ngờ nghệch trong chuyện tình cảm, gặp phải người xuất sắc như vậy, tất nhiên là chìm đắm không lối thoát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-601.html.]

Thím Tiêu nhìn Cố Khanh Khanh, trong lòng nghĩ, sáng nay bà đã gặp chị dâu nhà họ Cố ở chợ, trò chuyện rất vui vẻ.

Thật khó hiểu, nhìn thì rất bình thường, không hiểu sao mà chị dâu Cố lại nuôi dạy con cái tốt như vậy.

Ba anh em, không ai kém cả.

Sở Đại trước đây thế nào, mọi người trong đại viện đều biết, đã sớm tuyên bố rằng là cả đời không lấy vợ, vậy mà chẳng bao lâu lại dẫn vợ về nhà.

Còn đứa con gái ngốc nghếch nhà bà, dù có đ.â.m đầu vào tường cũng một lòng không chịu quay đầu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thím Tiêu lại vào bếp xào nốt nồi rau, Cố Khanh Khanh ngồi yên không động đậy, giữ nguyên tư thế cũ cho Tiêu Tiêu ngủ thêm một lát.

Nhìn đồng hồ đeo tay, thấy thời gian cũng gần đến, cô nhẹ giọng gọi: “Tiêu Tiêu.”

Tiêu Tiêu khi mở mắt ra có một khoảnh khắc mơ màng, rất nhanh lấy lại vẻ tỉnh táo, xoa xoa sau gáy: “Chị sắp về rồi à? Để em tiễn chị.”

“Được.” Cố Khanh Khanh không từ chối, mang theo bánh quy bơ Tiêu Tiêu đưa cho cô, ra khỏi sân.

Tiễn người đến cổng sân, Tiêu Tiêu nói: “Tối nay em sẽ đến tìm chị.”

“Được thôi, Kiêu Kiêu cứ hét ầm lên muốn chơi với dì đấy, nếu biết em mấy hôm nữa phải đi binh đoàn Lục Trung rồi, chắc chắn lại ầm ĩ thêm lần nữa.”

“Vậy tối nay em sẽ dỗ dành con bé thật tốt.” Tiêu Tiêu gãi gãi cằm, bối rối không biết có gì có thể làm cô nhóc nhỏ vui vẻ.

“Được rồi, chị đi đây,” Cố Khanh Khanh vẫy tay chào em ấy: “Trong sân gió lớn, em mau vào đi.”

“Vâng, được.”

Mang bánh quy bơ về chia cho lũ nhỏ, lại dặn chúng ăn xong cơm mới được đụng đến đồ ăn vặt, Cố Khanh Khanh giúp Thời Như Sương bưng đồ ăn ra.

Ăn xong, mấy nhóc con buồn ngủ, cô đưa chúng lên lầu thay đồ ngủ, đợi chúng ngủ rồi, dặn người đàn ông trong nhà trông nom cẩn thận, cô lấy tiền đạp xe đến cổng đại viện.

Cô cùng Thường Nguyệt ở cửa hàng bách hóa mua không ít đồ—

Văn phòng phẩm cho xấp nhỏ, còn có dây buộc tóc cho con gái, đủ loại kiểu dáng, cô chọn vài cái hợp với Kiêu Kiêu, định từ giờ bắt đầu để con gái nuôi tóc dài.

Buổi tối, Cố Thanh Liệt mang pháo hoa cùng Chử Chiêu mua ra sân, cùng xấp nhỏ đốt pháo.

Dù Kiêu Kiêu nghịch ngợm, rốt cuộc vẫn là con gái, trốn sau lưng anh trai, thò đầu ra, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn pháo đang được châm lửa.

Loading...