Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 597

Cập nhật lúc: 2025-03-31 06:08:32
Lượt xem: 1

Người đàn ông đứng thẳng như cây thông tuyết trên vách đá lạnh lẽo.

Tiêu Tiêu đứng cạnh anh, vô thức ngước nhìn góc nghiêng khuôn mặt của anh.

Ánh mắt cô lướt qua từng đường nét của người đàn ông. Người mà cô ngày đêm mong nhớ, giờ đây ở ngay bên cạnh, in sâu trong tâm trí cô.

Anh thực sự quá tốt, tốt đến mức khiến cô không thể có tình cảm với bất kỳ ai khác. Cô nghĩ nếu cả đời này không thể ở bên anh, cô sẽ hối tiếc mãi mãi.

Nhìn thấy Cố Khanh Khanh và Cố Thanh Liệt đang ồn ào náo nhiệt, ánh mắt cô lộ rõ sự ngưỡng mộ.

Tình cảm của cô gái này dành cho con trai lớn của bà rõ ràng như ban ngày, ánh mắt theo sát theo con trai cả bà, Thời Như Dương nhìn thấy được rõ ràng.

Nếu là Thanh Liệt, bà còn có thể khuyên một câu, nói giúp cho cô gái nhỏ, con gái người ta da mặt mỏng, dám bộc lộ đến mức này đã là rất can đảm rồi.

Nhưng tiếc là đó lại là con trai lớn, có nói cũng vô ích.

Trong lòng bà thở dài.

Đi dạo công viên hơn hai tiếng, Thẩm Tuy lấy máy ảnh ra chụp vài bức, Đoàn Đoàn và Niên Niên luôn theo sát cậu mình, đã dùng hết hai cuộn phim.

Lúc chụp ảnh nhóm cuối cùng, Cố Khanh Khanh cố ý để Tiêu Tiêu đứng cạnh Cẩu Thặng. Vừa rồi cô đã nghe Tiêu Tiêu nói rằng em ấy không ở lại đại viện lâu nữa. Xem như để lại chút kỷ niệm đi.

Trên đường về, họ ghé qua tiệm ảnh, để lại cuộn phim, năm ngày sau quay lại lấy.

Về đến khu quân sự, Tiêu Tiêu cười chào từ biệt ông Tần và mọi người: "Chiều nay cháu còn phải làm nhiệm vụ, nên không thể ở lại với mọi người nữa."

"Công vụ quan trọng, em cứ bận việc của mình đi."

"Vậy em đi đây, Khanh Khanh."

"Đợi khi nào ảnh rửa xong chị sẽ đưa cho em." Cố Khanh Khanh gật đầu cười.

"Được." Tiêu Tiêu bước đi dứt khoát, vẫy tay chào họ từ xa, không trở về đại viện mà đi thẳng đến quân đoàn dã chiến.

Sở Đại nhìn theo bóng dáng phóng khoáng của em ấy, rồi liếc nhìn Cẩu Thặng, bình thản như không.

Nhìn một lát anh thu hồi ánh mắt.

Cố Thanh Liệt đặt Kiêu Kiêu trên vai xuống: "Em gái, trưa nay anh không ăn cơm ở nhà đâu, không cần lo cho anh."

Cố Khanh Khanh quá hiểu anh trai mình, nhướng mày hỏi: "Anh định ăn ở nhà ăn à?"

"Ừ, đúng thế." Cẩu Đản gãi đầu, cười ngượng: "Tối cũng không cần chuẩn bị cho anh."

Cố Khanh Khanh: "... Anh định đoạn tuyệt với gia đình à?"

"Nói bậy bạ gì đó, anh trai con khó khăn lắm mới có cảm tình với một cô gái." Thời Như Sương giọng hiếm khi dịu dàng: "Con à, đi đi, nhớ thu lại nụ cười một chút kẻo làm con gái người ta sợ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-597.html.]

"Vâng."

Cẩu Đản to cao, chân dài, bước đi nhanh thoăn thoắt, chẳng mấy chốc đã biến mất không thấy thân ảnh.

Kiêu Kiêu kéo tay mẹ, ngẩng đầu hỏi: "Cậu đi đâu vậy mẹ, sao không về ăn cơm?"

"Cậu đi làm việc mà cậu thích làm, ăn cơm." Cố Khanh Khanh chỉnh lại mái tóc rối của cô bé: "Cậu là ngán cơm mẹ nấu rồi nên muốn ra nhà ăn đổi khẩu vị đấy thôi con."

"Con thích nhất cơm mẹ nấu mà! Mãi mãi không bao giờ ngán đâu!" Kiêu Kiêu ngọt ngào nói.

"Cha cũng không ngán." Người đàn ông bên cạnh cười nhẹ, rồi hỏi: "Còn anh thì sao?"

"Ừ."

"Vậy thì về nhà giúp em nấu cơm đi, anh rửa rau, anh cả thái rau, em xào rau." Cô ngừng một chút, đối diện với ánh mắt mong chờ của con gái, rồi trầm ngâm nói: "Còn Kiêu Kiêu thì... đi đọc Thiên tự văn với cậu út."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô bé lập tức xìu xuống, "dạ" một tiếng uể oải theo sau cậu út.

Cố Kim và ông Tần về nhà trước, dù sao cũng có tuổi, sức khỏe không bằng người trẻ, Cố Kim ngồi phịch xuống ghế sô pha nghỉ ngơi, từ từ thở ra.

Thấy tinh thần ông Tần vẫn còn tốt, ông tò mò hỏi: "Ông thông gia, đi lâu như vậy mà ông không mệt sao?"

"Cũng tạm, không mệt lắm." Ông Tần cười ôn hòa.

Ông pha hai tách trà, tiện tay đưa một tách cho ông thông gia.

Sở Uyên vừa vặn từ bộ chỉ huy về, nghe thấy câu chuyện của họ, cười nói: "Đừng nhìn ông ấy giờ có vẻ nho nhã thế này, chứ thời trẻ ông ấy từng làm lính đấy, mọi người đều khen ông ấy là Khổng Phu Tử đeo kiếm, văn võ song toàn, thân thể vẫn cường tráng lắm."

Vào hôm giao thừa, Thời Như Sương từ sáng sớm đã gọi các con dậy, cả nhà bận rộn dọn dẹp. Thẩm Tuy quét sân, Sở Đại lau trần nhà và tường, Cẩu Đản dọn bàn ghế ra ngoài để lau chùi.

Cố Xán Dương cầm giẻ lau cửa sổ, với chiều cao và đôi chân dài của anh, việc này dễ như chơi.

Cố Kim cũng cầm một cây chổi lông gà, đi quanh nhà quét dọn.

Khi thấy ông Tần đang lau bụi trên kệ sách, đồng chí lính cần vụ nhìn mãi không được tiến lên nói: "Để con làm, ngài nghỉ ngơi chút đi."

Vừa nói, anh định cầm lấy giẻ lau từ tay ông Tần.

"Tôi tự làm được, tuổi đã lớn, cần phải vận động nhiều một chút, nếu không xương cốt sẽ mềm yếu đi mất." Ông Tần lắc đầu cười nói: "Chẳng phải tôi đã cho cậu nghỉ phép 10 ngày rồi sao? Sao không về nhà ăn Tết?"

Đồng chí lính cần vụ là người ở thủ đô, đã ở bên cạnh ông nhiều năm.

"Tối nay con sẽ ra ga."

Ông Tần cười nhẹ: "Những năm qua theo tôi bôn ba khắp nơi, cậu đã vất vả rồi."

"Ngài nói quá lời, tuân theo sự sắp xếp của tổ chức, làm tốt việc bảo đảm cuộc sống cho ngài là nhiệm vụ của con."

Loading...