Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 596
Cập nhật lúc: 2025-03-31 06:08:29
Lượt xem: 1
Chử Chiêu gãi đầu: "Chắc em không hiểu cảm giác đó đâu. Em coi người ta là kẻ thù, mà họ chẳng thèm để mắt đến em nữa."
"Thế là anh tức giận?"
"Rồi hai người đánh nhau à?"
Chử Chiêu biết tính Tiêu Tiêu, nhiều chuyện không sợ chuyện to lên: "Phải, anh thua."
"Lúc đó anh ấy nói gì đó, đại khái là vinh quang của cha ông không phải lý do để anh tự cao. Ý là vậy đó. Dù sao thì anh ấy đã dùng hành động để cho anh thấy rằng, anh chẳng ra gì."
"Đánh nhau xong thì anh tự thấy hai người anh là anh em rồi. Lúc đầu, anh tưởng anh ấy là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, nếu không thì làm sao có nhiều người quanh anh ấy đến thế. Sau này mới biết, anh ấy lạnh nhạt từ trong ra ngoài. Mọi người vây quanh anh ấy chỉ đơn giản vì anh ấy có năng lực vượt qua mọi thử thách. Quân đội mà, chỉ phục người giỏi."
"Anh ấy là người khó gần, tính cách quá đỗi lạnh nhạt, phải mất nhiều thời gian mới tiếp cận được. Nhưng làm đồng đội thì anh ấy chắc chắn là đáng tin cậy nhất." Bây giờ đã là anh em, nên Chử Chiêu không tiếc lời khen.
Tiêu Tiêu ừ hử, đầu óc lơ đãng.
Nói xong chuyện cũ, anh hỏi: "Em sao thế? Hôm nay thấy em cứ lơ đễnh." Trước khi đến đây cũng thấy em ấy có vẻ không vui cho nên mới rủ đi cùng.
Dù sao hai người cũng lớn lên cùng nhau trong đại viện, quan hệ khá thân thiết, dù Chử quân trưởng và Tiêu quân trưởng không quá hòa thuận nhưng điều đó không ảnh hưởng đến quan hệ giữa con cháu với nhau.
Cho nên anh quan tâm hỏi: "Cảm xúc của em không ổn vì lão Cố à?"
"Không hẳn." Tiêu Tiêu liếc nhìn người đàn ông dựa lưng vào núi giả đằng xa, kéo khóe miệng: "Qua tết, em sẽ điều sang binh đoàn Lục Trung."
"Do chú Tiêu ra lệnh à?"
Nghĩ một chút rồi lại thấy không phải, vì chỉ huy của quân đoàn dã chiến không thể can thiệp vào điều động quân đội cấp dưới.
"Những học viên đã tham gia khóa huấn luyện của học viện dã chiến ở thủ đô đều bị phân tán đi khắp nơi. Đây là bài kiểm tra cuối cùng của học viện, dùng thực chiến để nộp bài."
Tiêu Tiêu cười: "Cũng tốt, nghe Khanh Khanh nói giờ bên đó có rau xanh ăn rồi, không đến nỗi tệ."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Thế còn lão Cố…" Anh ngập ngừng. Nhiều năm qua, mọi người đều biết Tiêu Tiêu theo đuổi Cố Xán Dương, giờ em ấy điều sang binh đoàn Lục Trung, chẳng phải là từ bỏ rồi sao?
"Em sẽ không từ bỏ, vừa hay có thể bình tĩnh hai năm."
Tiêu Tiêu bình tĩnh đáp: "Giảm nhiệt một chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-596.html.]
"Nghe em nói, anh có cảm giác em muốn từ bỏ lại không muốn từ bỏ."
"Không." Cô cụp mắt: "Em muốn từ bỏ, nhưng không thể từ bỏ."
"Rắc rối thật, tình yêu đáng sợ quá, khiến người ta do dự không dứt khoát được. Trước kia em mạnh mẽ lắm mà."
Anh đùa: "Hay là em độc thân như anh đi, như thế trong đại viện không chỉ mỗi mình anh bị mắng nữa."
"Để em suy xét." Cô thu lại cảm xúc, nhe răng cười.
"Em đã nói với anh ấy chuyện này chưa? Đến lúc ấy cũng phải từ biệt một tiếng chứ. Dù sao cũng là đồng đội cùng quân khu."
"Thôi, em nói với Khanh Khanh là được rồi. Dạo này phải thu dọn hành lý, qua tết sang binh đoàn Lục Trung báo danh."
Chử Chiêu vỗ vai: "Được thôi. Qua tết anh cũng phải chuyển sang chiến khu rồi, tiếc là không cùng đường, nếu không anh sẽ tiễn em."
"Em đâu phải con nít." Tiêu Tiêu bật cười.
"A Chiêu! Tiêu Tiêu ~" Cố Khanh Khanh phía trước vẫy tay: "Mau đến xem gấu! Nhìn đẹp trai hơn cả anh hai của chị nữa."
"Tới đây." Tiêu Tiêu đáp lại, rồi nói với Chử Chiêu: "Cảm ơn anh."
"Khách sáo gì, người trong nhà cả mà."
Nghe Cố Khanh Khanh nói thế, Cố Thanh Liệt cười toe toét: "Mắt em có vấn đề rồi đấy, gấu làm sao đẹp trai hơn anh được?"
"Phải không? Vậy anh hỏi thử anh cả xem, con gấu đen to kia có phải đẹp hơn anh không." Cô quay đầu nhìn người đàn ông lạnh lùng phía sau đang nắm tay dắt Kiêu Kiêu từ từ đi tới: "Anh, lại đây cho anh hai nhìn rõ sự thật nào."
Cố Kim bọn họ từ trên núi đi xuống, gia nhập vào cuộc vui: "Ồ, đúng rồi, Khanh Khanh nói không sai, thật sự trông còn đẹp trai hơn Thanh Liệt đấy."
"Đúng không." Cố Khanh Khanh kéo chồng lại gần: "Anh cũng nhìn thử đi." Cô còn thì thầm vào tai anh: "Vừa nãy Cẩu Đản nói em giống khỉ đó!"
Người đàn ông cười lớn, buồn cười: "Vậy thì con gấu này trông dễ nhìn hơn anh ấy."
Thời Như Sương bất lực nhìn hai anh em, "Sao lại như hai đứa trẻ ba tuổi thế này, thật là..." Bà lắc đầu.
Cố Xán Dương không nói gì, bế cháu gái lên để cô bé có thể dễ dàng nhìn thấy các con vật bên trong.