Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 595
Cập nhật lúc: 2025-03-31 06:08:27
Lượt xem: 2
Cố Thanh Liệt nhìn chằm chằm em gái một lúc, nghĩ bụng mình đâu có làm gì sai, anh quay người lại, bóc vỏ kẹo sô cô la rồi nhét vào miệng.
Đến trước công viên, Sở Đại và Cố Xán Dương dừng xe lại, Cố Khanh Khanh và Cố Thanh Liệt đi mua vé.
"Đồng chí, năm xu một vé." Người bán vé cầm một xấp vé dày, trên đó ghi:
Công viên Nhân Dân thành phố Nam Dương, vé vào cổng.
Phía dưới là giá tiền, năm xu.
Còn có dòng chữ nhỏ: Có sân khấu ngoài trời, vé có hiệu lực tại chỗ, quá hạn không dùng được.
Mua vé theo đầu người xong, cả nhóm bước vào từ cổng chính, nhân viên soát vé nhận vé rồi xé đi một góc nhỏ.
Công viên này trước đây Cố Khanh Khanh và mọi người đã từng đến, nhưng đã là chuyện của nhiều năm trước rồi, giờ đã mở rộng hơn nhiều, trong đó có rất nhiều loài động vật.
Báo hoa mai, sư tử châu Phi, khỉ vàng, hạc đỉnh hồng, công.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Cậu ơi~" Kiêu Kiêu vung vẩy chân nhỏ, muốn từ vai người đàn ông xuống: "Con muốn tự đi!"
"Được thôi."
Bên đó là sân khấu ngoài trời phải không? Cố Kim hứng thú hỏi: "Phong cảnh thật đẹp, có núi có hồ có liễu rủ, cây trên núi là tùng tuyết và thủy sam à?"
"Đúng rồi, con dẫn cha đi dạo trên núi nhé?" Sở Đại mỉm cười hỏi.
"Được đấy, anh thông gia, chúng ta cùng đi nào." Cố Kim nói với Tần Chu.
"Tiêu Tiêu?" Thấy em ấy cứ lơ đễnh, Cố Khanh Khanh có chút lo lắng: "Hôm nay em làm sao thế? Suốt buổi cứ thất thần."
"Không có gì đâu," Tiêu Tiêu thu lại ánh mắt, "Chỉ là cảm thấy anh trai chị hình như lại gầy đi một chút."
"À, dạo này anh ấy đang làm nhiệm vụ, chắc bận quá đấy." Cố Khanh Khanh khoác tay em ấy, biết em ấy đang nghĩ gì, nhẹ giọng bên tai: "Đừng nghĩ nhiều, cho đến giờ, dù anh trai chị không ở bên em, anh ấy cũng sẽ không chọn người khác."
Tiêu Tiêu lấy lại tinh thần, gánh nặng trong lòng nhẹ đi nhiều: "Đúng vậy, em vẫn còn cơ hội."
"Khanh Khanh! Cố Thanh Liệt hét to từ phía trước: "Em mau đến xem con khỉ kia, trông giống em y hệt luôn!" Giọng anh hào hứng vang lên đầy bất ngờ.
Cố Khanh Khanh hận không thể ngay lập tức xông lên mà bịt cái miệng to của anh ấy lại. Trong công viên còn có người khác nữa mà!
Thời Như Sương thẳng tay vỗ vào sau gáy con trai: "Mẹ thấy con mới như con khỉ ấy, ra ngoài thì nên thu liễm chút. Em gái con là con gái, đừng lúc nào cũng nói linh tinh."
Hai anh em này tụ họp lại là chỉ biết cãi nhau, ở nhà đã quen làm loạn, ra ngoài chẳng biết giữ ý tứ gì cả.
"Biết rồi mà." Anh xoa xoa sau đầu, rồi lại ôm lấy Tinh Tinh chạy đến nhà hát ngoài trời xem người ta dựng màn chiếu phim.
Tinh Tinh không nói gì, bị cậu ruột ôm vào lòng đung đưa cũng không phản ứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-595.html.]
Thời Như Sương nhìn bóng lưng vui vẻ của con trai, thật không biết con trai thích cô gái thế nào.
Công viên rất rộng, con đường lát đá đi qua cảm giác thong thả lắm, hai bên còn có hàng cây xanh mát.
Thời Như Sương hỏi con gái: "Cây ở Nam Dương mùa đông không rụng lá à con?"
"Đây là cây Dã hương á mẹ." Cố Khanh Khanh giải thích: "Là cây Dã hương, chỉ có ở công viên Nhân Dân mới có, còn ngoài đường thì không thấy đâu."
"Vậy thì tốt nhỉ, còn có mùi thơm nhẹ nữa."
Cố Khanh Khanh cùng mẹ đi dạo trong công viên, ngắm núi giả, ngắm cây rồi đi đến hồ nuôi cá vàng.
Sở Đại đi theo hai cha, cùng họ leo núi, rồi giới thiệu cho cha vợ các loại cây.
Cố Xán Dương không thích dạo chơi lắm, tìm một chỗ ngồi xuống.
Kiêu Kiêu cũng mệt, ngồi tựa lên đùi cậu, chân thỉnh thoảng chạm nhẹ xuống đất.
"Cậu ơi."
"Ừm?"
"Cậu có muốn ăn kẹo không? Con có socola và kẹo trái cây đấy ~" Con bé xuống xe lấy rất nhiều kẹo từ cha, cơ mà không biết cậu hai đã chạy đi đâu mất. Cô bé định chia sẻ với cậu hai cơ.
"Cậu không cần, Kiêu Kiêu ăn đi." Người đàn ông giơ tay, vuốt mấy sợi tóc dính mồ hôi bên thái dương của cô bé, gạt sang một bên.
"Cơ mà con muốn cậu nếm thử mà! Là sôcôla nhân rượu đó."
Cô bé cười tươi tắn đáng yêu, Cố Xán Dương nhất thời không phân biệt được cháu gái giống em trai hay em gái nhiều hơn.
Anh xoa xoa đuôi tóc của cô cháu gái, ánh mắt dịu lại: "Được."
Tiêu Tiêu từ xa nhìn anh đã lâu, nhận ra người đàn ông này không hoàn toàn lạnh lùng, cũng có những lúc rất dịu dàng.
Chử Chiêu đi đến bên cạnh cô, cùng hướng mắt cô nhìn về phía ấy.
"Anh ấy rất xuất sắc." Anh cười nói: "Khi anh quen anh ấy, anh mới vừa nhập ngũ. Lúc đó, anh kiêu ngạo lắm, dù sao cũng là con cháu đại viện ra mà."
"Sau đó thì sao?" Tiêu Tiêu hỏi: "Hai người đánh nhau à?"
"Ừm, có đánh. Anh là người chủ động gây sự. Vốn hai người không thuộc cùng một đơn vị chiến đấu, không có mấy giao tiếp với nhau."
Anh dừng lại, rồi nói tiếp: "Có lẽ lúc ấy anh còn trẻ, không chịu được việc người khác nổi bật hơn mình. Anh làm văn chức, ngày nào các chị trong văn phòng cũng khen ngợi cái anh phi công đẹp trai nhất là Cố Xán Dương, khen anh ta hết lời. Nghe mà anh khó chịu không tài nào chịu nổi."
"Thế là anh tìm anh ấy đánh nhau sao?"
"Chuyện đó xảy ra sau này. Lúc đầu, anh đi tìm anh ấy để đấu tay đôi, cái rồi anh ấy chỉ liếc anh một cái rồi đi luôn."