Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 592
Cập nhật lúc: 2025-03-31 06:08:20
Lượt xem: 2
Sở Uyên và ông Tần lần lượt về, Cố Xán Dương về chậm vài phút, cả gia đình cuối cùng đã đông đủ.
Bọn trẻ vẫn ăn cơm ở bàn trà, mỗi đứa một phần y hệt người lớn, còn thêm một chén canh thịt.
Cố Khanh Khanh từ tủ bếp lấy ra một chai Mao Đài và một chai Trúc Diệp Thanh, cho các cha nhắm rượu.
"Để anh rót." Người đàn ông cầm chai Mao Đài, mở nắp rồi rót rượu.
Rót cho các bậc trưởng bối xong, anh còn rót cho Cẩu Thặng và Cẩu Đản mỗi người một ly, đến lượt mình, anh bỗng khựng lại.
Sau đó anh hỏi người phụ nữ bên cạnh: "Anh có thể uống không?"
Ban đầu Cố Khanh Khanh có chút khó hiểu, cho đến khi thấy ánh mắt càng lúc càng không hài lòng của mẹ, cô mới hiểu ra, vội giải thích: "Bình thường em đâu có cấm anh đâu."
Người đàn ông cười nhẹ: "Đúng rồi, em đâu có cấm."
Ánh mắt của Thời Như Sương càng nghiêm nghị hơn, con gái bà quản chồng đến cái mức này sao? Đến cả lời nói cũng phải theo ý con gái, không được, lát nữa bà phải nói chuyện với con gái mới được.
Cố Khanh Khanh biết mẹ hiểu lầm mình, cũng không biết giải thích sao, mẹ chắc chắn sẽ nghĩ là mình đang cố gắng biện mình thôi.
Nhìn vẻ mặt vui sướng của người đàn ông, cô tức không chịu được, lén dưới gầm bàn véo mạnh vào đùi anh ấy.
Sở Đại cầm ly rượu khựng lại một chút, sau đó bình thản cụng ly với Cố Thanh Liệt.
Chử Chiêu kể vài chuyện ở phân khu, rồi hỏi Cố Thanh Liệt và Sở Đại về cuộc sống học tập ở thủ đô, cuối cùng thở dài: "Tối nay tôi không muốn về nhà, có thể ngủ chung với lão Cố không?"
"Sao lại không được, hiếm khi con không chê nó." Thời Như Sương tiếp lời rất nhanh, "Tiểu Chử à, con có đối tượng chưa?"
Chữ Chiêu đặt ly rượu xuống, gắp một miếng phù trúc, vừa nhai vừa trả lời: "Thím à, không giấu gì thím, nếu con có đối tượng thì đã không cần phải chen chúc ngủ với lão Cố đâu."
Anh là sợ về nhà bị mẹ càu nhàu nên mới trốn sang đây.
Thời Như Sương nghẹn lời: "Hai anh em nhà con thật đúng là, ngưu tầm ngưu mã tầm mã." Không biết sao bọn trẻ bây giờ bị sao thế này, chẳng đứa nào lo tìm đối tượng cả.
Nhìn thằng con đang cầm bát cơm ăn, bà thở dài, ánh mắt chuyển qua thằng con lớn đang ngồi im lặng.
"Xán Dương à."
"Vâng." Cố Xán Dương dừng đũa, nhìn mẹ: "Mẹ nói đi."
Nhìn vào đôi mắt lạnh nhạt của con trai, lời định nói lại chẳng thốt ra được, chỉ đành nói một câu: "Món cá kho này ngon lắm, con thử xem."
Cố Khanh Khanh không nhịn được, "phì" một tiếng bật cười.
Thời Như Sương lườm con bé một cái, ánh mắt ra hiệu: "Lát nữa tính sổ với con."
Cố Kim đã uống hơi ngà ngà, trò chuyện rôm rả với hai ông thông gia: "Cả đời tôi cứ lông bông, ai ngờ già rồi lại làm đội trưởng đội sản xuất, lúc đó tôi sợ lắm ..."
Thời Như Sương thở dài, trước giờ chưa bao giờ nghe ông ấy nói những điều này. Bây giờ về hưu không còn áp lực, lòng cũng thoải mái hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-592.html.]
Cố Khanh Khanh nói nhỏ: "Chắc hồi đó cha và chú Tần áp lực ghê lắm, huy động mọi người xây đập đào hồ, toàn những công trình lớn."
Thời đó đàn ông phải lên núi đào đá, chỉ còn mấy người phụ nữ ở nhà làm đồng, nếu không nhờ sự đoàn kết của mọi người trong thôn thì sẽ không có được thành quả như ngày hôm nay đâu.
"Hồi đó vất vả, bây giờ đã giao ruộng về từng hộ gia đình rồi." Thời Như Sương nói: "Chú út của con đầu óc nhạy bén, đang nghĩ xem có thể nhận thầu đất trong thôn để kinh doanh không. Thời gian trước là đi theo các thanh niên trí thức học cách trồng trọt dược liệu, cây ăn quả."
Cố Khanh Khanh không ngờ chú út lại có ý định này, cô nhướn mày: "Vậy chú hai có khi lại mở cửa hàng đồ nội thất, chú ba mở tiệm cơm cũng nên."
"Còn sớm lắm, xem tình hình vài năm nữa đã, chú út của con chỉ mới nghĩ thế thôi."
Cả nhà ngồi trò chuyện vui vẻ, Chữ Chiêu và Sở Đại uống rượu, kể chuyện trong quân đội, Cố Thanh Liệt giọng rất lớn, nhất là khi đang cao hứng.
Cố Xán Dương liếc thấy cậu em nhổm người lên, cách ghế khoảng hai mươi phân, tay cầm ly rượu mặt mày hớn hở, liếc nhẹ một cái.
Cố Thanh Liệt đang nói say sưa bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, vô thức quay đầu lại.
Ánh mắt chạm phải đôi mắt sâu thẳm, đen láy, anh xoa xoa cái mũi đỏ bừng của mình, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Ăn xong cơm, vẫn là đàn ông dọn dẹp bàn ăn, Thẩm Tuy tự giác quét dọn.
Bọn trẻ thì nằm dài trên ghế sofa, m.ô.n.g chổng lên xem tivi, Tinh Tinh lúc nào cũng cầm một cái khóa Lỗ Ban, Cố Ngân lại mò ra thêm kiểu mới để Thời Như Sương mang cho cháu.
Thằng bé giờ đang ngồi tháo ra.
Kiêu Kiêu thì chen giữa hai anh trai, gật gù buồn ngủ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Khanh Khanh bị Thời Như Sương gọi lên lầu hai.
"Chiều nay còn bảo sẽ đối xử tốt với con rể, tối nay sao lại thế này? Nó uống rượu mà cũng phải nhìn sắc mặt con." Thời Như Sương nghiêm túc nói: "Con à, đừng quản chặt chồng quá như thế."
Cố Khanh Khanh nghĩ, nếu con nói là anh ấy cố tình, mẹ có tin không?
Cô thở dài, quyết đoán nhận lỗi: "Vâng, con biết rồi mẹ."
Thời Như Sương chọc vào trán con gái: "Mẹ nói rồi, con với anh hai con mới là sinh đôi, hai đứa nhận lỗi nhanh đến mức không ai kịp trở tay, muốn nói vài câu cũng chẳng nỡ."
"Mới không phải đâu, con giống anh cả mà." Cô cứng miệng cãi.
Thời Như Sương: "..." Câu này không nói tiếp được rồi.
Đến chín giờ tối, bọn trẻ con đã buồn ngủ, được Cố Xán Dương và Thẩm Tuy bế lên lầu.
Chữ Chiêu quả thực ở lại qua đêm, sau khi rửa chén giúp thì bá vai bá cổ Cố Thanh Liệt lên lầu ba tiếp tục trò chuyện.
Nghe bảo gần đây lão Cố có để ý cô nào rồi, phải hỏi xem là cô gái nhà nào, biết đâu có thể giúp được chút gì.
Dù gì tuổi này mà xuân tình phơi phới chẳng dễ gì.
Sở Uyên và Tần Chu lần lượt về phòng nghỉ, Cố Kim cũng bị Thời Như Sương kéo lên lầu.
Chỉ còn Sở Đại, vẫn ngồi ở bàn ăn, lười biếng dựa lưng vào ghế, khóe mắt nở nụ cười nhìn vợ.