Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 589
Cập nhật lúc: 2025-03-31 06:07:58
Lượt xem: 3
“Chắc là ổn á.” Cố Thanh Liệt nằm trên lưng ghế, không chắc chắn nói: "Anh cũng khá là đẹp trai và dáng người cao to, vạm vỡ mà."
Người phụ nữ đứng ở cầu thang và người đàn ông bên cạnh Cẩu Đản liếc nhìn nhau, Sở Đại tỉnh ngộ: "Cậu đã nói chuyện với cô ấy bao giờ chưa? Cô ấy có biết cậu là ai không?"
"Sao mà không biết được? Mỗi lần đi ăn ở nhà ăn tôi đều cố ý đi ngang qua trước mặt cô ấy đúng giờ mà ..." Giọng của Cố Thanh Liệt càng nói càng nhỏ lại, anh lau mặt: "Hình như chưa nói chuyện lần nào."
Vân Mộng Hạ Vũ
"..." Sở Đại cười khẽ, đầy ẩn ý: "Cậu là đàn ông mà, cứ lề mề thế này, không bằng cả Khanh Khanh ngày xưa."
"Sao mà giống được, nó mặt dày hơn tôi nhiều, còn tôi thì giống anh cả, kín đáo." Cố Thanh Liệt chậm rãi đứng thẳng dậy, dùng một tay mở nắp hộp cơm.
Cố Khanh Khanh không thể nhịn nổi nữa: "Hai người mở mắt nói dối thì đừng kéo em vào được không?" Xuống cầu thang, cô đi thẳng vào bếp lấy bát đũa, một ánh mắt còn bủn xỉn không muốn bố thí cho hai người.
"Giận rồi hả?" Cẩu Đản đẩy hộp cơm về phía Sở Đại.
Người đàn ông đặt cốc men xuống, kéo ghế ngồi: "Thẹn quá hóa giận."
"Thảo nào." Cố Thanh Liệt gật đầu.
"Các người thật sự nghĩ em không nghe thấy gì sao?" Cố Khanh Khanh bưng bát đũa ra, bất lực: "Ở nhà thì ríu rít không ngừng, ra ngoài mà tỏ tình với người ta đi. Anh nghĩ chỉ cần đến gần người ta thì người ta biết anh thích người ta sao? Ngây thơ quá!"
"Sở Kinh Hồng, Sở Lược Ảnh! Xuống ăn sáng đi, dẫn các em xuống luôn." Cô đứng ở đầu cầu thang gọi to.
"Đến ngay ạ!" Trên lầu lập tức có tiếng đáp lại, sau đó là tiếng bước chân vội vã xuống cầu thang, ván gỗ kêu lộp cộp.
Khi bọn trẻ xuống, Thẩm Tuy vừa lúc mang sữa về, năm cậu cháu mỗi người một chai, bốn đứa nhỏ ngoan ngoãn ngồi trước bàn.
Sở Đại cầm một chiếc bánh bao, bẻ đôi đưa cho Cố Xán Dương vừa mới xuống.
Người đàn ông đón lấy, ngồi xuống bên cạnh.
Cố Thanh Liệt nghiêng đầu hỏi: "Cha và cha nuôi đâu rồi?"
"Họ đi làm từ sớm, ăn ở nhà ăn." Cố Khanh Khanh múc bát cháo đưa cho con gái: "Nóng nha con."
Thấy Kiêu Kiêu ỉu xìu, cô cười hỏi: "Hôm qua ngủ với cậu cả mà, sao lại không vui? Có phải bị mắng vì đá chăn không?"
"Không có đâu, con đã hứa với mẹ là không đá chăn mà." Kiêu Kiêu cầm thìa, ỉu xìu nói: "Cậu nhỏ bảo con sau này dậy sớm để ôn lại bài học thuộc lòng." Cô bé không thích học, chỉ thích nghe kể chuyện.
Học thuộc lòng khó quá, cô bé chẳng nhớ nổi cái gì cả, đọc đọc một lúc lại buồn ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-589.html.]
Cố Khanh Khanh nhịn cười, nghĩ bụng phải rèn cho nó, không thì suốt ngày chỉ muốn chạy nhảy bên ngoài.
Cũng không biết là vì cái gì, Kiêu Kiêu thường xuyên chơi cùng con gái Bạch Dung, cô vốn cho rằng Bạch Dung sẽ ra ngăn lại, nhưng là hầu như cô chẳng thấy được cô ấy bao giờ.
Không tính đến chuyện ân oán giữa người lớn, không cần thiết vì chuyện đó mà can thiệp chuyện bạn bè giữa mấy đứa nhỏ, cô không quản gì.
Như là để chứng thực, cô cố ý hỏi Cố Xán Dương: “Anh, Kiêu Kiêu tối hôm qua có đá chăn không?”
Kiêu Kiêu lập tức dừng động tác uống cháo, mắt mở to đáng thương nhìn người đối diện, giọng nịnh nọt: "Cậu ơi~"
Nhìn vào đôi mắt đáng thương của cô bé, Cố Xán Dương điềm tĩnh nói: "Không có."
Cô bé lúc này vui vẻ, tự hào nói: "Mẹ thấy chưa, con đã nói là không đá chăn mà."
Cố Khanh Khanh nhìn con bé đắc ý đến mức như muốn vẫy đuôi lên trời, cười bảo: "Được rồi, biết con không đá chăn rồi, ăn sáng xong mẹ dẫn con đi mua đồ Tết."
Còn hơn mười ngày nữa là đến Tết, đồ phải chuẩn bị sớm, nhất là đồ ăn vặt phải mua nhiều, không thì chưa đến Tết đã hết sạch.
---
Thời Như Sương lần đầu đến nơi xa như vậy, hai vợ chồng tay xách nách mang không ít đồ, đều là rau dưa khô và đồ ăn từ nhà mang theo.
"Ga Nam Dương lớn thật đấy, lớn hơn ga thành phố Diêm của mình nhiều." Xuống tàu, bà nhìn xung quanh.
Sắp đến Tết, người đi lại nhiều hơn, phần lớn là nhân viên nhà nước đi công tác, bà còn trò chuyện với người trên tàu suốt cả đoạn đường.
"Nam Dương đúng là tốt, dọc đường còn có thể nhìn thấy biển nữa." Cố Kim cười nói.
"Thật sao?" Thời Như Sương có chút không tin: "Sao em không thấy."
"Cha, mẹ." Sở Đại đã đợi ở đây từ lâu, thấy bóng hai người, anh sải bước tới: "Đi đường mệt không ạ?"
"Cũng ổn, chỉ mất nửa ngày đường." Thấy con rể tới đón, Thời Như Sương thuận tay đưa đồ đạc sang cho con: "Nam Dương đúng là đẹp, nếu không vì cha con vướng bận việc ở đội sản xuất, về hưu sớm vài năm, chúng ta đã chuyển tới đây từ lâu, còn có thể giúp hai đứa trông con."
Sở Đại cười gật đầu: "Mấy ngày này thời tiết đẹp, có nắng nên ban ngày không quá lạnh, vừa hay anh cả và anh hai đều rảnh, ngày mai bọn con sẽ dẫn cha mẹ đi dạo quanh Nam Dương nhé?"
"Vậy thì tốt quá, mẹ vẫn chưa được thấy biển lần nào, cha con khăng khăng lúc nãy ở trên tàu có thể nhìn thấy được biển."
"Thấy thật mà." Cố Kim lẩm bẩm.
Họ vừa trò chuyện vừa ra khỏi ga, xe quân đội Sở Đại lái đến đỗ ở bên cạnh.