Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 583

Cập nhật lúc: 2025-03-31 06:07:45
Lượt xem: 1

Thấy con dâu ngẩn người, Sở Uyên nói: "Đây là con của Dung Dung, các con lên thủ đô nên chưa gặp."

Cố Khanh Khanh gật đầu, không kìm sự tò mò mà nhìn thêm một cái.

Đứa bé này có sáu phần giống Bạch Dung, rất đẹp, có thể thấy cha của đứa trẻ cũng là người có dáng vẻ thanh tú.

Đoàn Đoàn thấy cô bé đang chơi một mình, nói với Niên Niên bên cạnh: "Em ấy trông ngoan quá."

Niên Niên đồng ý: "Hoàn toàn khác với Kiêu Kiêu nhà chúng ta."

"Đồ anh trai thối!" Kiêu Kiêu kéo tay áo của họ, giận dỗi: "Em thì có chỗ nào không ngoan chứ?!"

"Ừm... thỉnh thoảng cũng có ngoan." Mà không đáng kể lắm, Đoàn Đoàn trả lời qua loa.

Khi đến đại viện, người lớn chẳng buồn quản lý đám nhỏ, vừa nói vừa cười quay về sân nhà Sở gia.

"Chăn ga gối nệm đã giặt sạch phơi khô, phòng ốc cũng đã được dọn dẹp hết rồi, các con lên nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì thì để tối nói." Sở Uyên rót cho Tần Chu một cốc nước.

Cố Khanh Khanh chào hai cha rồi đưa Tinh Tinh lên phòng ở tầng hai.

"Cậu nhóc ủ rũ, trong tay luôn nắm chặt chiếc đồng hồ Thụy Sĩ không chịu buông."

Cố Khanh Khanh phát hiện ba đứa trẻ khác thì tình cảm đều thể hiện ra ngoài, thích là nói rõ ràng, thẳng thắn và nhiệt tình.

Còn Tinh Tinh thì kín đáo hơn.

"Con yêu." Cố Khanh Khanh bế cậu bé lên giường, lấy bộ đồ ngủ từ trong túi hành lý ra thay cho cậu: "Có mệt không? Muốn ngủ không?"

Tinh Tinh gật đầu, ngoan ngoãn ngồi ở mép giường.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dưới lầu, Cố Thanh Liệt không hề buồn ngủ, đi đến góc tường lấy một hộp đào vàng đóng hộp, từ từ khui ra.

Anh hỏi Sở Đại: "Cậu muốn ăn không?"

"Lấy một hộp quýt đi." Sở Đại ngồi ngả người trên tay vịn sofa: "Lát nữa có đi doanh bộ không?"

"Ừ, lâu rồi chưa về, trong lòng cũng thấy háo hức." Cố Thanh Liệt mở nắp hộp đưa cho Sở Đại, vừa nói vừa vào bếp lấy thìa.

So với việc học lý thuyết tại Học viện Chính trị, anh thích những bài thực chiến với s.ú.n.g đạn thật trên chiến trường hơn.

Sở Đại cười lười biếng, không nói gì thêm.

Khoảng năm giờ chiều, Cố Kiến Quốc biết họ đã về nên mang đồ ăn qua.

Hai năm nay Cố Kiến Quốc và Cố Vệ Đông đều đã cưới vợ, Cố Kiến Quốc cưới một cô gái trong đoàn văn công, người Nam Dương, tính tình mềm mại dịu dàng.

Cố Vệ Đông cưới em gái của quản lý kho, hai anh em có danh tiếng tốt, cư xử phải phép, nhiều người muốn giới thiệu họ hàng nhà mình cho họ.

Quản lý kho gần gũi hơn, giúp em gái mình giành mối trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-583.html.]

"Anh, tối nay ở đây ăn cơm nhé, mang cả chị dâu tới." Cố Khanh Khanh nhận lấy đồ ăn, liếc nhìn, có tôm, cá và thịt.

Rau xanh có sẵn ở vườn sau, hai năm nay Sở Uyên thường xuyên dẫn Tiểu Hủ ra vườn rau sau nhà làm việc, Cố Kiến Quốc và Cố Vệ Đông cũng hay qua chăm sóc vườn rau của em gái.

"Tối nay không được rồi, anh phải trực ban, còn phải kiểm kê hàng hóa nhập sổ nữa." Cố Kiến Quốc móc từ túi ra một nắm lạc rang nhét vào túi áo em gái: "Để hôm khác rảnh anh sẽ dẫn chị dâu qua, hay tuần sau nhé? Vệ Đông cũng rảnh."

"Được rồi, anh nhớ nhé. Lúc đó không cần mang đồ ăn qua, em tự ra chợ mua."

"Được, anh về trước đây, bếp đang bận, anh qua giúp."

"Đi đi anh." Đợi anh ấy đi rồi, Cố Khanh Khanh xách giỏ đi vào bếp, lấy đồ ăn ra, phát hiện bên dưới còn hai chén được đậy nắp cẩn thận.

"Đây là gì nhỉ..." Cô lẩm bẩm, mở ra nhìn, mắt sáng lên.

Đậu phộng và đậu nành luộc, bát kia là thịt luộc.

Cô thầm thở dài, vẫn là Nam Dương tốt.

Các anh trai ở đây, luôn nhớ đến cô.

"Khanh Khanh?!" Tiêu Tiêu tìm khắp một vòng, trực tiếp đi vào bếp: "Đúng là đã về thật, em vừa xong nhiệm vụ về đến đại viện đã gặp Đoàn Đoàn và Niên Niên đang chơi ở đó."

"Đúng rồi, vừa mới về." Thấy em ấy nhìn quanh, Cố Khanh Khanh lắc đầu cười: "Đừng tìm nữa, anh trai chị chưa về, phải đến cuối năm lận."

Tiêu Tiêu trở về Nam Dương trước họ nửa năm, đã hơn nửa năm không gặp Cố Xán Dương.

Cô thở dài, chỉ vào đậu phộng trên bếp, buồn bã nói: "Ăn được không? Em hơi đói, vừa huấn luyện xong."

Cố Khanh Khanh đưa cả chén cho em ấy: "Em cầm ăn đi."

"Em ăn hết đấy nhé." Cô còn có tâm tư nói đùa.

"Được chứ, ăn hết thì làm thêm, có gì đâu mà phiền."

Cố Khanh Khanh kéo cái ghế lại gần cho em ấy: "Ngồi ăn đi."

"Vẫn là chị tốt nhất." Tiêu Tiêu không khách sáo, cầm chén ngồi xuống ghế, nhìn chị ấy xử lý tôm: "Anh chị ở thủ đô..."

"Một mình." Cố Khanh Khanh hiểu tâm tư em ấy, mỉm cười: "Người mà ngay cả em còn không chinh phục được, thì người khác càng khó."

Cố Xán Dương ở thủ đô không phải là không có người theo đuổi, các bà các thím trong đại viện học viện chính trị hay thăm dò cô, xem anh cô có yêu cầu gì về việc tìm đối tượng không.

"Thế là được rồi." Tiêu Tiêu thả lỏng người, dựa vào lưng ghế, miệng lẩm bẩm: "Mẹ em hối em tìm đối tượng, còn nói sẽ sắp xếp cho em đi xem mắt, bây giờ em sợ không dám về nhà, sợ bà làm rùm beng."

Cố Khanh Khanh cười tươi, thím Tiêu mà nổi giận thì đến Tiêu quân trưởng cũng phải tránh xa, huống hồ là Tiêu Tiêu - cô con gái này.

"Lời này, làm chị nhớ đến A Chiêu." Cố Khanh Khanh cười nói.

Trước đây thím Chữ cũng suốt ngày nhắc nhở muốn A Chiêu tìm đối tượng, còn giới thiệu cho anh ấy một người bán hàng trong cung tiêu xã ở dưới quê.

"Giờ anh ấy ở chiến khu luôn rồi, thím Chữ muốn quản cũng không quản được, còn em thì chẳng có cách nào, lúc ở thủ đô thì còn đỡ, giờ thì không được rồi.

Loading...