Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 580

Cập nhật lúc: 2025-03-31 06:07:39
Lượt xem: 3

Trong sân, gà chó nháo nhào, Sở Đại rửa chân xong, lau tay và mặt, rồi đi xem mẩn đỏ trên người Tinh Tinh.

Cậu nhóc ngồi trên ghế chơi bộ xếp hình, rất tập trung, xung quanh có người đi lại nhưng cậu không hề ngẩng đầu lên.

Cố Xán Dương ngồi bên cạnh, khẽ cúi mắt nhìn.

Sở Đại đứng bên cạnh quan sát một lúc, không làm phiền hai cậu cháu, anh đi vào bếp giúp vợ dọn món ăn.

"Cua xào cay! Tôm luộc, canh rong biển trứng gà, gỏi rong biển." Cố Thanh Liệt canh chừng bên bếp, bụng đã đói sôi, thèm thuồng nhìn: "Đủ rồi đấy nhỉ? Hay là chúng ta ăn cơm luôn đi, em gái."

"Còn món thịt xào ớt và cá hấp nữa." Cố Khanh Khanh quay lại nhìn anh hai một cái: "Anh đi lấy giúp em cái tô lớn."

Hôm nay món ăn không nhiều cơ mà mỗi món đủ khẩu phần, một món có thể chia thành hai tô lớn.

Nhà họ Cố đông người, lại làm công việc nặng nhọc, cô sợ mọi người ăn không đủ no.

Cô còn dùng bát nhỏ múc từng phần riêng để cho bọn trẻ ăn ở bàn nhỏ.

"Được." Cố Thanh Liệt cao lớn, dễ dàng lấy những cái tô và đĩa lớn được cất trên tầng cao nhất.

Những bát đĩa này ít khi dùng, thường chỉ đem ra vào dịp lễ Tết, nên được cất kỹ trên tầng cao.

Cố Khanh Khanh cùng lúc đun hai cái bếp, nấu nhanh cho ra dĩa, Cố Thanh Liệt gọi Cố Hùng cùng mang món ra.

Sở Đại ngồi bên bếp, hỏi vợ: "Cần đốt thêm củi không?"

"Không cần. "Cố Khanh Khanh dùng chổi tre cọ sạch hai cái nồi lớn, rồi múc nước từ cái vại lớn đổ đầy nồi: "Để thêm vài thanh củi lớn vào tiếp tục đun, ăn xong nước sôi là vừa, người đầy mồ hôi, tắm sớm cho sạch sẽ."

"Đun xong cái nồi này còn phải đun thêm hai lần nữa, nhà đông người." Cô quay sang nói với chồng, "Em sẽ nấu thêm nước, hôm nay có nhiều người cần tắm sớm."

Sở Đại cười cười, đi lấy củi: "Bọn anh tắm nước lạnh được rồi, nước nóng để mọi người đi."

Bọn họ sức khỏe tốt, đừng nói trời nóng tắm nước lạnh, cả trời lạnh lắm nước lạnh còn không dễ bị cảm lạnh.

Cố Khanh Khanh trừng mắt nhìn anh: "Không được, nhất định phải tắm nước ấm, cho dù trời nóng hay không."

“Được được được,” Người đàn ông thỏa hiệp: “Nghe theo em hết.”

“Còn lề mề gì nữa?” Cố Thanh Liệt lại vào lấy bát đũa: “Mau ra ăn cơm đi, mấy người không đói thật hả? Kiêu Kiêu đâu rồi, sao không thấy bảo bối đâu?”

Vừa rồi anh nhìn quanh, Kiêu Kiêu không ở trong sân, cũng không ở trong phòng khách.

“Nó đang ở trên lầu nghĩ xem tối nay sẽ kể chuyện gì.” Cố Khanh Khanh đậy nắp nồi lại, “Đừng đốt lửa nữa anh à, đi ăn cơm trước đã.”

Sở Đại gật đầu, đứng dậy đi theo hai anh em ra khỏi bếp, tiến về phòng khách.

Cố Thanh Liệt liếc nhìn em gái: “... Cả nhà già trẻ lớn bé gặp em là bị em làm cho rối tung lên.” Cô chỉ cần làm nũng là mọi người trong nhà đều mềm lòng, chiều theo ý cô.

“Chỉ có hai anh em con là lắm lời, cầm bát đũa cũng lâu như thế.” Thời Như Sương thúc giục: “Mau lên, ra ăn cơm.”

“Đến đây đến đây.”

Trong phòng khách, tivi đang bật, mấy đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi trước bàn nhỏ, nhìn những hình ảnh nhảy múa trong đó.

Cố Khanh Khanh mở tủ lạnh, lấy chè nấm tuyết hạt sen ướp lạnh ra.

Cố Thiết Trụ rót rượu dưa cho Sở Uyên và Tần Chu, “Thông gia à, thử xem."

Sở Uyên mỉm cười gật đầu, nâng ly lên nhấp một ngụm: “Vị đậm đà, rượu ngon.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-580.html.]

Với địa vị của ông, loại rượu ngon nào mà ông chưa từng uống qua, vậy chứ không có gì so sánh được với bầu không khí lúc này.

Mấy người đàn ông đang bàn về việc phân công công việc ngày mai, Trương Thúy Phần và Thời Như Sương nói về việc ăn xong sẽ sửa lại những đường may lệch lạc trên mấy bộ quần áo, Hàn Liên Tâm đang bàn với con dâu xem sáng mai có nên làm bánh nướng áp chảo không.

Tần Lê thấy Cố Bảo ỉu xìu, dịu dàng an ủi.

Bữa cơm kéo dài hơn một tiếng, Cố Thiết Trụ bọn họ vẫn còn trò chuyện hăng say, còn Cố Khanh Khanh thì lên lầu tìm quần áo thay cho bọn trẻ.

Trời nóng như thế này, dù có ra mồ hôi hay không cũng phải tắm rửa.

Mấy đứa nhỏ đã bốc mùi rồi, mùi trên người chúng giống hệt mùi của các cậu chúng.

Khó ngửi quá.

Thấy cô lên lầu, thuận miệng nói vài câu với Cẩu Đản, Sở Đại chậm rãi đi theo lên lầu.

Cố Khanh Khanh đứng trước tủ quần áo, lấy quần áo mà bọn trẻ sẽ mặc ra, đặt lên giường.

Người đàn ông khoanh tay, chân dài duỗi ra, ngồi tựa lưng vào ghế, nhìn cô.

Ngoài cửa sổ, trời dần về đêm, trăng treo trên cành cây.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong phòng yên tĩnh.

Cửa sổ không đóng, gió đêm thổi tung rèm, phất qua mái tóc dài của người phụ nữ.

Đuôi tóc đen nhánh lướt qua cánh tay người đàn ông, rồi nhanh chóng rơi xuống eo của người phụ nữ.

Cũng rơi xuống trong lòng anh.

Sở Đại khẽ nhướng mắt, lặng lẽ nhìn cô.

Mơ hồ nghe thấy tiếng trẻ con vui đùa chạy nhảy ngoài sân, cùng với tiếng cười sảng khoái của Cố Thanh Liệt —

“Bắt đom đóm làm gì? Chán phèo. Cậu dẫn mấy đứa chơi chong chóng tre!”

Cố Khanh Khanh lấy xong quần áo thay, quay người lại thì đụng phải một vòng tay ấm áp.

Cô ngây người ngẩng đầu lên.

Người đàn ông dùng một tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô, cười nhìn cô: “Em thế này là, lao vào lòng anh à?”

Nói xong, anh lại thở dài như tiếc nuối: “Vẫn chưa tắm nữa.”

Cố Khanh Khanh tỉnh ra, vừa xấu hổ vừa tức giận: “Anh không mệt hả? Cứ nghĩ vớ va vớ vẩn.”

“Cũng hơi mệt, nhưng nghĩ đến... ừm, thì không mệt nữa.” Người đàn ông tiếp tục trêu cô: “Hay là mình tắm chung nhé?”

Thấy ánh mắt trêu ghẹo trong mắt anh, người phụ nữ cũng hiểu ra, liền nở nụ cười trong sáng vô tội: “Được thôi, em tắm cho anh, được không anh?”

Sở Đại nhìn vợ chăm chú một lúc, rồi khẽ thở dài —

“Em thắng rồi, Khanh Khanh.”

Cố Khanh Khanh cười khẩy, vì anh đang ngồi trên ghế, giờ hai người có thể nhìn thẳng vào mắt nhau.

Cô tiến tới, hôn nhẹ lên chóp mũi anh: “Vậy em cảm ơn anh, lúc nào cũng để em thắng. Anh à.”

Người đàn ông cười trầm thấp, ôm cô chặt hơn, trán tựa vào cô: “Không có gì đâu, vợ yêu.”

Loading...