Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 579

Cập nhật lúc: 2025-03-31 06:07:37
Lượt xem: 3

Dù có hơi mệt, nhưng trong lòng rất yên tâm.

Sở Uyên nhìn thấy gia đình họ Cố đang quây quần bên nhau ăn bánh bao, đột nhiên hiểu ra.

Thứ khiến ông cảm thấy thoải mái không phải là bầu trời xanh thẳm, mà là nụ cười chân chất của họ trong mùa thu hoạch trước mắt.

"Điều thằng A Đại lày khiến tôi hài lòng nhất chính là cưới được Khanh Khanh." Ông đột nhiên lên tiếng.

Ông Tần cười gật đầu: "Tôi nhớ trước đây ông rất ít rời khỏi quân khu."

"Đúng vậy," Sở Uyên bình thản đáp: "Không có nơi nào đáng để đi, ở quân khu cũng chỉ loanh quanh trong bộ tư lệnh."

Thậm chí ông còn ít về đại viện.

Khi Sở Đại còn ở quân khu phương Nam, thỉnh thoảng ông còn về thăm nhà, sau đó thằng nhóc đó dẫn theo con trai nhà họ Bạch đến binh đoàn xây dựng ở biên cương, ông gần như ngủ luôn ở bộ tư lệnh.

Những năm sau khi Sở Đại từ đảo Bạch Sa về lại quân khu phương Nam, đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất.

Sau này bọn chúng đến thủ đô, người vui nhất chính là ông Tần.

Tần Chu cười dịu dàng: "Nếu không có Khanh Khanh, sau khi căn cứ quân sự ở đảo Bạch Sa xây xong, tôi sẽ về quê trồng trọt, trải qua quãng đời còn lại."

Sở Uyên quay đầu nhìn ông bạn, vẻ mặt người bạn già không giống như đang giả vờ, anh im lặng một lúc rồi lắc đầu: "Ông thật là tiêu sái."

Tần Chu mỉm cười không nói gì.

Cuộc đời này việc cần làm đã làm hết, không còn gì hối tiếc.

Chỉ là không ngờ rằng, sau nửa đời người sống trong sự cô đơn quạnh quẽ, cuối cùng vẫn có thể gặp được gia đình ấm áp như nhà họ Cố.

"Làm việc thôi." Sở Uyên phủi rơm rạ trên người, "Trước đây chỉ cần biết cầm s.ú.n.g chiến đấu là đủ, không ngờ già rồi lại phải trồng rau, xuống ruộng gặt lúa."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Bản thân ông đang tận hưởng mà." Ông Tần cũng từ từ đứng dậy, cầm chiếc nón rơm đưa cho ông bạn, cười hiền hòa.

"Đúng, ông cũng vậy thôi."

Hai người bạn già nhìn nhau cười, người nhà họ Cố sau khi ăn xong lần lượt trở lại ruộng, cởi trần làm việc hăng say.

Lúc 6 giờ rưỡi chiều, kết thúc công việc, dân làng rôm rả trò chuyện, cầm dụng cụ nông nghiệp đi về đại đội.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-579.html.]

Dụng cụ nông nghiệp được trả lại phòng bảo quản, sau khi kiểm tra xong, công điểm được ghi nhận, rồi họ túm năm tụm ba kéo nhau về nhà.

Trời bắt đầu tối, phía chân trời có một vệt hoàng hôn rực rỡ, Cố Thanh Liệt khoác vai Thẩm Tuy, chép miệng: "Không biết tối nay chị em nấu món gì ngon nữa, bụng anh đói meo rồi, chắc phải ba bát cơm mới đủ."

Thẩm Tuy không nói gì, chỉ nhìn cánh tay rắn chắc trên vai mình.

Cánh tay ngăm đen của người đàn ông tạo sự tương phản mạnh với khuôn mặt tái nhợt của cậu thiếu niên. Sở Đại lên tiếng: "Cậu cứ vác vai em ấy vậy, vai em ấy đau cả đêm đấy."

"Thôi nào, tôi đâu có dùng lực." Dù nói vậy nhưng Cố Thanh Liệt vẫn lập tức rút tay về, rồi chuyển sang khoác cổ người đàn ông: "Lão Sở này, tối đi bắt lươn không?"

"Không." Sở Đại từ chối thẳng thừng: "Tôi không thích ăn."

“Khanh Khanh……”

Chưa kịp nói xong, người đàn ông đã liếc nhìn anh ta: "Cô ấy cũng không thích ăn."

"Được rồi, vậy đi bắt cá bắt tôm? Không thì ở nhà chán lắm."

Anh không thích xem tivi, chỉ thích chạy nhảy khắp nơi.

"Hay là cậu đi bổ củi tiếp đi." Sở Đại thở dài: "Hôm nay cậu đã gánh bao nhiêu tải lúa rồi? Không mệt à?"

"Hơn hai mươi tải? Không nhiều bằng anh cả đâu." Anh nói đến là anh cả Cố Hùng, như một con trâu mộng, chẳng bao giờ biết mệt.

Sở Đại bất lực nhìn cậu ta: "Bài tập của bọn Tiểu Đoàn, Tiểu Niên mấy ngày rồi cậu không thèm lo, không đi."

Bé Gạo lắc đuôi, đi theo họ về nhà.

Cố Bảo và mọi người về trước, đã ngồi rửa chân bên giếng nước, miệng lẩm bẩm: "Không biết bao giờ mới gặt xong lúa, con mệt muốn c.h.ế.t rồi. Cha ơi, ngày mai cho con nghỉ một ngày đi, con không cần công điểm nữa."

Cố Thiết Trụ lập tức búng tay vào trán con trai: "Trương Bất Phàm còn chưa kêu mệt, con ngồi đây kêu than cái gì? Mất mặt chưa?! Mẹ con, vợ con còn chẳng kêu, vai con không thể không gánh, cánh tay không thể không nâng, chỉ biết đi làm những việc lặt vặt với phụ nữ. Nếu con là con gái lão tử ta cũng tha thứ, đằng này là đàn ông mà suốt ngày ỉ ôi..."

Cố Bảo cúi đầu chịu đựng, để mặc cha mình chửi mắng, nghe từ tai này lọt qua tai kia, cuối cùng yếu ớt đáp: "Cha nói đúng lắm."

Cố Thiết Trụ gân xanh trên trán nổi lên: "Con muốn bị đánh phải không?"

Lời cuối của ông ấy là: Không muốn nghe mắng chửi phải không? Có giỏi kiếp sau làm cha lão tử đi.

Cố Bảo thấy điếu thuốc của cha bay thẳng tới trán mình, vội vàng nhảy tránh, hét lên: "Mẹ ơi, xem cha kìa! Ông ấy định tiêu diệt thằng út của mẹ kia kìa!"

Trương Thúy Phân thấy con trai ồn ào, đập một cái: "Im đi, đã làm cha ta rồi mà ngày nào cũng nhảy nhót thế à. Mai mà dám không đi ra đồng, không cần cha con động tay, mẹ xử lý con trước."

Loading...