Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 578
Cập nhật lúc: 2025-03-31 06:07:35
Lượt xem: 3
Kiêu Kiêu ngẩng đầu lên, chiếc nón rơm to tướng che lấp nửa khuôn mặt.
Cố Khanh Khanh cười khẽ, quay đầu nhìn người đàn ông.
Sở Đại mỉm cười khẽ gật đầu với cô.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Khanh Khanh nở nụ cười nhẹ nhàng, nắm tay con gái: “Chúng ta về thôi, Kiêu Kiêu.”
Đoàn Đoàn và Niên Niên không cần lo, hai anh em chúng biết theo Bình Bình và An An về nhà.
“Mẹ ơi,” khi đi đến cổng làng, Kiêu Kiêu ngước đầu nhìn mẹ: “Tối nay không cần đom đóm nữa.”
“Tại sao vậy?” Nghe con gái nói rõ ràng, cô cũng vui, nhẹ nhàng hỏi.
“Cậu mệt mà.” Cô bé nói bằng giọng mềm mại, đôi mắt đen lay láy đầy nghiêm túc.
Cố Khanh Khanh nhìn con một lúc, rồi bất chợt mỉm cười.
Cô xoa nhẹ mái tóc mềm của con gái, dịu dàng nói: “Kiêu Kiêu của chúng ta càng ngày càng ngoan rồi, nếu cậu biết con lo cho cậu như vậy, chắc chắn sẽ rất vui.”
Bốn đứa nhỏ trong nhà rất gần gũi với các cậu, lâu ngày không gặp là nhớ ngay. Ở thủ đô, Cố Xán Dương ít khi được nghỉ phép, nên mỗi tháng cậu cháu gặp nhau có một hai lần.
Chúng luôn quấn lấy cô, đòi đến Học viện Chỉ huy Không quân để thăm cậu, sau đó là Sở Đại đưa bọn trẻ đi.
Kiêu Kiêu cũng cười, để lộ hai chiếc răng hổ nhỏ đáng yêu: "Bảo Bảo cũng vui lắm!"
Cố Khanh Khanh cúi xuống hôn lên trán con gái, hỏi: "Con có mệt không? Có muốn mẹ bế không?"
Cô bé gật đầu rồi lại lắc đầu: "Mẹ cũng sẽ mệt."
Cố Khanh Khanh nhẹ nhàng chạm ngón tay vào trán con bé: "Con đấy." Cái miệng nhỏ này giống hệt anh trai Niên Niên, như bôi mật vậy.
Hai mẹ con vừa nói chuyện vừa từ từ bước về nhà. "Chiều nay cùng đọc sách với anh trai nhé? Tối kể chuyện cho mẹ nghe được không?"
Cố Khanh Khanh làm nũng: "Không có Kiêu Kiêu kể chuyện, mẹ không ngủ được."
Kiêu Kiêu không giống các anh, con bé không thích đọc sách lắm.
Ở thủ đô, khi ông nội kể những câu chuyện lịch sử, các anh trai nghe rất chăm chú, còn con bé thì ngủ gà ngủ gật.
Sau đó, Thẩm Tuy phát hiện ra con bé thích nghe về các sự kiện thú vị trên thế giới, nên thử kể cho nó nghe về phong tục tập quán trong và ngoài nước. Kiêu Kiêu sẽ tự động dựa vào những điều cậu út nói để sáng tác câu chuyện.
Cố Khanh Khanh vẫn nhớ biểu cảm hạnh phúc của mình khi lần đầu tiên nghe câu chuyện con gái tự sáng tác. Sau này để khích lệ con, cô nói rằng đôi khi cô không ngủ được, cần Kiêu Kiêu kể chuyện để giúp cô ngủ.
Vì muốn mẹ ngủ ngon, Kiêu Kiêu phải nghĩ mọi cách, kể cùng một câu chuyện hai lần thì tác dụng ru ngủ với mẹ sẽ không còn.
Cô bé không hiểu tại sao lại như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-578.html.]
Sở Đại mỗi tối đều nhìn vợ đùa với con gái, sau đó con bé sẽ chạy đi bàn bạc với Tiểu Tinh về câu chuyện mới, hôm sau lại quấn lấy cậu út để nghe kể về một nơi mới.
Vì vậy, khi nghe mẹ nói, Kiêu Kiêu thở dài, cái đầu nhỏ cũng cúi xuống, chiếc nón rơm trong tay trở nên nặng trĩu.
"Được ạ!" Đợi khi anh ba thức dậy, cô bé sẽ nghĩ xem tối nay kể chuyện gì.
Cố Khanh Khanh nhìn biểu cảm buồn bã của con gái, buồn cười quá chừng.
Khi về đến sân nhà họ Cố, cô pha sữa cho cô bé, thay cho bé bộ quần áo ngắn tay bằng vải cotton trắng, rồi bế lên phòng ngủ ở tầng hai.
Nằm trên giường uống sữa, mẹ ngồi bên cạnh nhẹ nhàng vỗ lưng ru con ngủ, không lâu sau Kiêu Kiêu cũng ngủ thiếp đi, nằm quay mặt về phía lưng anh trai.
Cố Khanh Khanh ngắm con một lúc, rồi bế bé lên, rút bình sữa uống dở ra, kéo góc chăn đắp lên bụng con, cúi xuống hôn lên đôi má mũm mĩm, trắng mịn của con.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng, bước xuống cầu thang thật chậm.
Vào bếp, cô tìm trong tủ ra nấm tuyết khô và hạt sen, ngâm chúng trong nước sạch, rửa sạch nồi nhôm, cho nấm tuyết đã bóp nhỏ và hạt sen đã bỏ tim vào, thêm nửa nồi nước.
Đậy nắp nhôm lại, đặt lên bếp để đun.
Cô cũng cảm thấy mệt, dựa lưng vào ghế bên cạnh, thiu thiu ngủ mất.
Ở ngoài đồng.
Sở Uyên ăn liền ba chiếc bánh bao và mười mấy cái sủi cảo, rồi ngồi xuống đống rơm bên cạnh, hài lòng.
Những bó rơm này đã được giũ sạch thóc, vứt gọn gàng bên bờ ruộng.
Bây giờ chưa có thời gian, đợi thu hoạch xong lúa thì phải buộc rơm lại đem phơi khô, để dành cho mùa đông lót chuồng cho lợn và bò.
Cũng có thể dùng để lót giường, trải một lớp lên giường gỗ rất ấm.
"Thông gia, làm phiền anh quá, từ xa tới đây mà chẳng tiếp đón được gì, ngược lại còn để anh giúp làm việc." Cố Kim rót cho Sở Uyên một ly nước cam thảo.
"Không có gì, đều là người nhà, không cần khách sáo." Sở Uyên mỉm cười lắc đầu: "Tôi vốn định đến đưa chút đồ, ai ngờ lại đến đúng lúc."
Tần Chu ăn ít, chỉ hai chiếc bánh bao và bốn, năm cái sủi cảo là no, ngồi xuống bên cạnh ông bạn: "Có câu đến sớm không bằng đến đúng lúc."
"Đúng vậy, tôi đến vừa vặn." Sở Uyên liếc ông bạn: "Tôi không ngờ ông cũng đến."
"Tôi cũng không ngờ." Ông Tần cười gật đầu.
Sở Uyên hừ một tiếng, cầm ly nước ngửa đầu nhìn lên bầu trời.
Nắng gắt nhưng bầu trời trong xanh.
Màu xanh này khác với xanh của biển, nhìn rất thoáng đãng, khiến tâm hồn con người sảng khoái.