Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 577

Cập nhật lúc: 2025-03-31 06:07:33
Lượt xem: 4

Cố Thanh Liệt chỉ gãi đầu cười: "Con bé còn nhỏ mà…"

“Cậu cậu!” Kiêu Kiêu chạy tới, lao thẳng vào chân anh: “Ăn sủi cảo!”

“Ôi, trưa nay nấu sủi cảo à?” Cố Thanh Liệt nhấc bổng cô bé lên, nhìn chiếc váy xinh đẹp của cô cháu gái rồi lại nhìn mình toàn bùn đất, thở dài: “Bé con à, hay con xuống dưới đi, cậu đang hôi lắm.”

Chân anh dính đầy bùn ướt từ đồng ruộng, cánh tay cũng vậy, quần áo tuy trông sạch thế thôi chứ bốc lên mùi chua nồng.

Gặt lúa, vác lúa, thời tiết này chỉ cần hoạt động nhẹ là mồ hôi đã ướt đẫm người, huống chi là làm việc nặng.

Kiêu Kiêu bịt mũi, đôi mắt đen láy long lanh: “Vậy là không ngửi thấy nữa!”

Sở Đại đứng bên cạnh nghe thế bật cười, trêu chọc: “Yêu cậu thế à, tối nay muốn ở cùng anh trai ngủ với cậu không?”

Cố Thanh Liệt lườm cậu ta: “Cậu tính hay nhỉ, muốn gửi Kiêu Kiêu và Tinh Tinh cho tôi, còn Đoàn Đoàn và Niên Niên thì gửi cho anh cả và A Tuy, nằm mơ à.”

Bị nhìn thấu ý đồ, người đàn ông không xấu hổ, ngồi trên bờ ruộng cười toe toét đợi vợ mình đến.

“Mẹ! Dừng tay thôi, đến ăn trưa nào.” Cố Khanh Khanh đặt hộp thức ăn xuống, mở nắp : “Trưa nay không nấu cơm, ăn tạm lót dạ chút nhé.”

Bình Bình và An An cùng với Đoàn Đoàn và Niên Niên xách hai hộp thức ăn khác đi tìm những người khác trong nhà họ Cố đang làm ở cánh đồng khác nhau. Cố Thanh Liệt đặt cháu gái xuống, lấy nước từ chiếc bình sứ bên cạnh rửa tay sạch sẽ, rồi với tay lấy một chiếc bánh bao lớn —

“Hả? Sao lại là nhân tôm cay thế này?” Anh hơi bối rối, tưởng mình mệt đến lú lẫn, cắn thêm một miếng xác nhận: “Không đúng rồi.”

Tôm sông không to như thế, vị thịt dai giòn này rõ ràng là tôm biển.

“Tôm ở đâu ra vậy?”

“Cha mang đến đó.” Cố Khanh Khanh bưng đĩa sủi cảo ra, đứng cạnh để anh dễ lấy ăn hơn: “Anh không thấy sao?”

Cố Thanh Liệt suy nghĩ một lúc mới nhớ ra cha mà em gái nói là ai, “Không á, cha đang ở Nam Dương mà? Sao cha lại về đây.”

Anh mải làm việc dưới đồng, chẳng hề biết gì cả.

Trước đó, Sở Uyên bị Đoàn Đoàn và Niên Niên dẫn qua chỗ của Cố Thiết Trụ, cả nhà họ Cố tản ra khắp đồng ruộng, người này gặp thì không thấy người kia.

Cố Khanh Khanh liếc nhìn người đàn ông đang ăn bánh bao không nói gì, khẽ nói: “Cha nói vừa lúc rảnh rỗi, nên mang ít hải sản đến.”

“... Ồ, vậy tốt quá nha.” Cố Thanh Liệt nói ú ớ: “Tiểu Hũ cũng đến đúng không? Đang thiếu nhân lực đây, cho hắn trải nghiệm niềm vui mùa vụ luôn.”

Cố Xán Dương cầm một chiếc sủi cảo, liếc nhìn cậu em trai đang cười ngờ nghệch, giọng điệu bình thản: “Tinh Lan đâu?”

Chỉ thấy Đoàn Đoàn, Niên Niên và Kiêu Kiêu, không thấy cậu bé đâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-577.html.]

“Mệt quá rồi, ăn một bát hoành thánh xong lên lầu ngủ.” Cố Khanh Khanh bổ sung thêm: “Có lẽ cũng hơi không khỏe, buổi sáng theo Đại Bảo chạy nhảy bên ngoài, trời nắng quá.”

“Ừ, em về sớm, hộp thức ăn anh sẽ mang về.”

“Vâng, em về trước đây, còn nhiều bánh bao và sủi cảo lắm, mọi người ăn nhiều vào, tối em sẽ nấu cơm. Anh thích món thịt xào ớt đúng không, em đã mua được ít thịt ở cung tiêu xã rồi.” Cố Khanh Khanh đưa đĩa sứ đựng sủi cảo cho anh trai cầm, rồi hỏi Kiêu Kiêu: “Ở đây chơi tiếp hay về ngủ trưa với mẹ nào?”

“Chơi với cậu cậu!” Cô bé ôm chặt lấy chân Cố Thanh Liệt không chịu buông.

Cố Khanh Khanh nhìn thấy chiếc váy của con gái dính đầy bùn đất, bất lực nói: “Nắng ngày càng gắt rồi, con không sợ nắng sao? Ở với cậu thì có làm được gì đâu? Con có giúp gì được đâu.”

Thời Như Sương cũng dịu dàng khuyên: “Bé con về đi được không? Ở nhà có dưa hấu ăn, chiều cậu tan làm sẽ đưa các con đi bắt đom đóm.”

Bà cũng sợ cô bé bị say nắng, hơn nữa trong đồng có rơm rạ, Tiểu Tinh bị nổi mẩn, nhìn cháu gái trắng trẻo mũm mĩm, bà cũng lo lắng.

Đám nhóc này không giống mẹ và cậu chúng, da dày thịt chắc.

Cố Khanh Khanh hiểu ý mẹ mình, bĩu môi.

Sở Đại cười hỏi cô: “Em ăn chưa?” Vừa nói vừa đưa chiếc bánh bao tới trước miệng cô.

“Em hoành thánh rồi,” Cố Khanh Khanh thuận thế cắn một miếng, nhân thịt heo với hẹ, “Thơm ghê.”

“Còn phải xem ai làm chứ.” Sở Đại rất phối hợp khen ngợi.

Cố Khanh Khanh cười tươi tắn: “Phải không.”

Cô quay sang Cố Thanh Liệt nói: “Anh, học theo đi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Thanh Liệt cắn một miếng lớn, bánh bao chỉ còn lại một nửa, anh bắt chước Sở Đại đưa đến miệng cô, cười hề hề: “Ăn không?”

Cố Khanh Khanh nhìn dấu răng trên bánh bao, chê bai: “Không, anh tự ăn đi.”

Cố Thanh Liệt nhún vai: “Học theo mà em có hài lòng đâu."

Cô ngao ngán: “Em bảo anh học cách anh ấy khen em! Anh cả xem anh ấy này, ngốc thật đấy.”

Cố Xán Dương lại lấy thêm một chiếc bánh bao, bước chân dài một bước, đi ra xa họ hơn.

Sở Đại bật cười ra thành tiếng.

“Thôi được rồi, về mau đi.” Thời Như Sương khoát tay: “Trong tủ còn ít nấm tuyết khô với hạt sen, do thím ba con mang từ thành phố về, nếu thích thì nấu chè nấm tuyết hạt sen nhé, trong lọ thủy tinh còn ít đường phèn đấy.”

“Vâng, thế con nấu nhé.” Cố Khanh Khanh đã nghĩ đến việc bỏ chè nấm tuyết hạt sen vào tủ lạnh để tối nay ăn.

“Về đi.” Cố Thanh Liệt tháo chiếc nón rơm xuống, đội lên đầu Kiêu Kiêu, lập tức che đi ánh nắng trên đỉnh đầu cô bé.

Loading...