Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 576
Cập nhật lúc: 2025-03-31 06:07:31
Lượt xem: 6
"Ông ngoại con đâu rồi? Trong nhà sao không có ai?" Sở Uyên nhìn quanh, phát hiện trong phòng khách chỉ có mấy đứa trẻ, ngoài tiếng TV, không còn âm thanh nào khác.
"Đi ra đồng thu hoạch lúa rồi ạ!" Niên Niên cọ cọ cánh tay ông, ngẩng đầu nói: "Ông nội, ông muốn đi xem không? Con dẫn ông đi nhé."
"Được." Sở Uyên không do dự: "Con dẫn ông đi."
Nghe thấy họ sẽ ra ngoài, Bình Bình và An An không ngồi yên được, đòi đi theo.
Sở Uyên dẫn mấy đứa trẻ đi ra khỏi sân, không quên nói với vào trong bếp: "Khanh Khanh cha đưa mấy đứa nhỏ ra đồng xem nhé!"
"Vâng ạ." Cố Khanh Khanh thò đầu ra từ trong bếp: "Con đã nấu một nồi canh giải nhiệt, đổ vào hai cái ấm rồi, cha mang qua giúp con nhé?"
"Được."
Khi họ đi rồi, sân nhà trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Cố Khanh Khanh ngồi xuống dùng d.a.o cắt băng keo, mở thùng xốp ra.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Sao mang theo nhiều tôm thế! Còn có cả cua nữa." Cô lẩm bẩm, đứng dậy lấy một cái chậu gỗ, lấy hết tôm và cua tươi trong đống đá ra.
Vừa hay có thể làm bánh bao tôm cay, lại bóc một ít tôm băm nhỏ, gói cho bọn trẻ ít hoành thánh nhân tôm.
"Em gái," Tiểu Hủ tay ôm một cái thùng xốp, cánh tay treo cái giỏ tre, từ cửa đi vào: "Ở đây còn một ít cá biển và rong biển khô, em xem nên để đâu?"
"Cứ để trên đất đi, để em tự sắp xếp."
Tiểu Hủ làm theo, đặt thùng xuống: "Lúc nãy anh thấy tư lệnh đi về phía đầu làng, anh phải đi xem."
"Được, anh đi đi anh Tiểu Hủ, họ đi về phía bờ ruộng rồi." Cố Khanh Khanh không ngẩng đầu lên: "Thời tiết hơi nóng, anh qua phòng nông cụ tìm hai cái mũ rơm, mang qua cho cha một cái giúp em nha."
"Được."
Trong bếp chỉ còn lại mình cô.
Ban đầu cô nghĩ cha đã đến, kiểu gì cũng phải nấu chút đồ ăn, đến khi cô băm nhân bánh xong, đã 11h hơn rồi, cả nhà còn chưa trở về.
Chắc là ở ngoài đồng luôn rồi.
Nắng thế này, mong bọn nhỏ biết tìm chỗ có bóng râm mà nghỉ, không thì nắng cháy da mất.
Bánh bao đã hấp, cô làm hoành thánh thì tiện tay gói thêm ít sủi cảo để trữ đông trong tủ, khi mấy đứa nhỏ đói thì có thể ăn ngay.
Mà chủ yếu là để cho Cố Thanh Liệt, anh ấy ăn khỏe, rất dễ đói, mà lại thích ăn vặt.
Ở Nam Dương hay ở thủ đô, trong tủ nhà lúc nào cũng có bánh kẹo và trái cây đóng hộp, cơ bản đều là Cẩu Đản dẫn mấy đứa trẻ ăn hết.
Mười một rưỡi, An An đi trước, dẫn theo Đoàn Đoàn và Niên Niên trở về, chạy thẳng vào bếp rót nước uống.
Cố Khanh khanh rót cho bọn trẻ mỗi đứa một bát canh giải nhiệt, Niên Niên uống một ngụm, nhăn mặt: “Đắng quá mẹ ơi.”
Chẳng ngon chút nào.
“Cố uống đi con, giải nhiệt mà.” Cố Khanh khanh làm ướt khăn, vắt ráo nước, lau mặt đầy mồ hôi của con gái, rồi lau lưng cho Tiểu Tinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-576.html.]
“Đói chưa?” Cô hỏi các con.
“Đói ạ!” Kiêu Kiêu ngửi thấy mùi thơm, đôi mắt to tròn như quả nho đen sáng lấp lánh, hít hít mũi: “Mẹ ơi! Tôm tôm!”
“Con bé này…” Cố Khanh khanh tặc lưỡi ngạc nhiên, một lát sau mới chọc ghẹo: “Y hệt cậu hai của con.”
Đều là mũi chó.
Cô lấy ra sáu bát hoành thánh rong biển đặt lên bàn nhỏ bên cạnh cho nguội, Bình Bình và An An đã bê ghế đẩu nhỏ ra ngồi sẵn.
“Mấy con tự ăn đi, mẹ phải ra đồng đưa cơm.”
Nói xong lại thấy không yên tâm, cô thở dài: “Thôi mấy con ăn xong rồi đi với mẹ.”
Một mình cô không thể mang hết bánh bao và mấy đĩa sủi cảo được.
“Còn mẹ thì sao?” Niên Niên múc một miếng hoành thánh đưa đến miệng cô.
“Mẹ sẽ tự ăn một bát, mấy đứa ăn xong nhanh để đi đưa bánh bao cho ông ngoại bà ngoại có được không? Cha và các cậu chưa ăn gì, còn cả ông nội nữa, họ làm việc cả buổi sáng rồi, chắc đói lắm.”
Bọn nhỏ ăn rất chậm, cứ nhấm nháp từng chút.
“Ăn nhanh lên.” Kiêu Kiêu nhét một miếng hoành thánh vào miệng, hai má phồng lên, trông như con chuột nhỏ, cái thân hình tròn trĩnh như búp bê vô cùng đáng yêu.
Cố Khanh khanh nhẹ nhàng chạm vào má con bé, bật cười: “Không cần ăn nhanh quá, kẻo mắc nghẹn đấy.”
Cô tự múc một bát hoành thánh ăn, sau đó cho bánh bao và sủi cảo vào hộp cơm ba tầng mà Cố Ngân làm, cho vào ba cái hộp.
Nhà họ Cố đông người, toàn đàn ông khỏe mạnh, ăn nhiều.
Cố Hùng và Cố Thanh Liệt có thể ăn hết mười cái bánh bao và một đĩa sủi cảo.
Đợi bọn nhỏ ăn xong, cô xách một hộp cơm, Bình Bình và An An cùng xách một hộp, Đoàn Đoàn và Niên Niên hai anh em cũng cùng nhau mang một hộp.
Tiểu Tinh buồn ngủ, Cố Khanh khanh bế con trai lên tầng trên, hôn lên trán con, cô nhẹ giọng nói: “Mẹ sẽ về ngay, con ngoan ngoãn ngủ nhé.”
Cậu nhóc nhẹ nhàng gật đầu, quay người nằm quay lưng lại cô mà ngủ.
Cố Khanh khanh cảm thấy buồn cười.
Con trai ở một mình không sợ, cũng không đòi cha mẹ.
Cô kéo chiếc chăn mỏng bên cạnh đắp lên bụng con, đứng bên giường nhìn con trai một lúc, nghe thấy tiếng gọi dưới nhà mới đi xuống.
Cố Thanh Liệt từ xa đã thấy Kiêu Kiêu mặc váy hoa màu hồng nhạt chạy đến như con bướm nhỏ, con bé giống cha, da trắng, cánh tay lộ ra ngoài trông như hai khúc củ sen.
Cố Thanh Liệt ngồi trên bờ ruộng gần đó, rót một cốc nước cam thảo, uống một nửa rồi đưa cho Sở Đại bên cạnh, hơi ngẩng cằm: “Tính cách của Kiêu Kiêu nhà ta, thật không khác gì Khanh Khanh lúc nhỏ.”
Sở Đại uống nốt chỗ còn lại, rồi rót tiếp một cốc nước đưa cho Cố Xán Dương bên kia, “Khanh Khanh lúc nhỏ chắc nghịch lắm nhỉ.”
“Không chỉ nghịch đâu,” Cố Thanh Liệt cười toe toét: “Mọi người đều nói tôi nghịch, còn tôi thấy mình không bằng nó đâu.”
“Chẳng phải do các anh em con chiều nó sao? Chiều từ bé đến lớn." Thời Như Sương đặt cái liềm xuống, chống lưng ngồi bên đống rơm, nhìn thôn dân đang nghỉ ngơi ở cánh đồng khác, nói: “Từ nhỏ các con đã bảo vệ nó, không cho phép ai nói con bé nửa lời.”