Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 575

Cập nhật lúc: 2025-03-31 06:07:29
Lượt xem: 2

"Bảo bối yêu quý của ông đây rồi! Sở Uyên vốn đang nói chuyện với cảnh vệ, nhìn thấy cục cưng nhỏ nhào tới mình, ông ngạc nhiên trong chốc lát, lập tức đổi thành khuôn mặt cười, dang cánh tay dài ra đón lấy cô cháu gái nhỏ: "Có nhớ ông nội không nào, bé ngoan?"

"Có nhớ chứ ~" Cô bé Kiêu Kiêu nằm bò lên vai ông nội, cái miệng nhỏ nhắn chu lên: "Ông nội lâu rồi không đến thăm Kiêu Kiêu!"

Cô nhóc mới hai tuổi rưỡi, nói năng rất rõ ràng và lanh lợi. Trước mặt con trai, Sở Uyên có thể giữ khuôn mặt nghiêm nghị chứ trước mặt cháu trai cháu gái, ông trở nên hòa nhã vô cùng—

"Là lỗi của ông nội, lần này ông nội mang rất nhiều kẹo bánh và đồ hộp trái cây, Kiêu Kiêu của ông có muốn ăn không nào?"

"Muốn ăn quýt hộp!" Cô bé cọ cọ vào cằm ông nội, râu cứng làm đau khuôn mặt non nớt của bé, khiến cô bé quay đầu đi, chu cái miệng nhỏ lên: "Oa oa!"

Thấy trán bé đỏ một mảng, Sở Uyên đau lòng không chịu nổi: "Lát về ông nội cạo râu liền!"

Cố Khanh Khanh đứng bên cạnh nghe cuộc đối thoại giữa ông cháu mà muốn cười mà không dám cười, cô tiến lên: "Cha, sao cha lại đến đây?"

Cô thật không ngờ Sở Uyên lại đến vào lúc này, mọi năm chỉ đến chơi vào dịp lễ tết.

"Mấy ngày nay khá rảnh, đúng lúc có ít hải sản nên mang đến đây."

Tiểu Hủ bê từ trên xe xuống hai thùng xốp lớn, dùng băng keo dán kín lại: "Về nhà rồi mở ra nhé?"

"Được, chúng ta về nhà trước thôi." Cố Khanh Khanh gật đầu, nhìn tay cầm thịt lợn và bột mì, ngại ngùng nói: "Anh Tiểu Hủ, chỉ có mình anh chuyển được thôi."

"Được, chuyển từng đợt, hết đợt này anh quay lại bê về, trên xe còn một ít đồ khô."

Niên Niên ngậm trong miệng một miếng bánh đậu xanh, tay ôm hộp xốp đựng kem, vừa ăn vừa mơ màng gọi một tiếng "Ông nội."

Đoàn Đoàn cũng tiến lại gần, chủ động nắm tay Sở Uyên.

Tiểu Tinh đi theo sau anh trai, dáng vẻ ủ rũ, không nói gì nhiều.

Nhìn cháu trai có vẻ mặt mệt mỏi, Sở Uyên hỏi con dâu: "Tiểu Tinh làm sao vậy? Có phải chỗ nào không khỏe không con?"

"Hôm qua nó lăn lộn ở ruộng, trên người nổi vài nốt mẩn." Cố Khanh Khanh dẫn cậu bé về phía sân nhà họ Cố: "Cha yên tâm, đã lấy thuốc từ chú Hách rồi, giờ mẩn đỏ đã giảm bớt nhiều rồi."

"Vậy thì tốt." Lông mày cau lại của Sở Uyên hơi giãn ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-575.html.]

Vừa đi vừa nói, họ đến trước cổng sân, Cố Khanh Khanh đẩy cửa hàng rào gỗ, bé Gạo vui mừng chạy ra đón, đầu không ngừng cọ vào ống quần của Sở Uyên.

"Nó vẫn nhớ cha này." Sở Uyên đặt bé Kiêu Kiêu xuống, nhân tiện vuốt đầu Gạo.

"Người nhà mình chắc chắn nhận ra mùi hương mà." Cố Khanh Khanh đi vào bếp để cất thịt và bột mì, rồi mang ra hai cốc nước cam thảo: "Cha, anh Tiểu Hủ, uống nước cho đỡ khát đã."

Thời tiết thế này, đi bộ một chút, cổ họng đã khô như lửa đốt.

Tiểu Hủ đặt thùng xốp vào bếp, nhận lấy cốc nước tráng men uống một nửa, nghỉ một chút rồi uống hết nửa còn lại, cốc tráng men đặt luôn lên bậu cửa sổ: "Anh đi lấy nốt đồ còn lại."

Cố Khanh Khanh gật đầu: "Cần em đi phụ không?"

"Không cần." Khi bước ra khỏi cổng, anh còn mang theo một cái giỏ tre đựng đồ khô.

Cả đám trẻ con đều chạy vào phòng khách, Đoàn Đoàn mở hộp xốp lấy kem ra và cất vào tủ lạnh, rồi hớn hở mang ra một miếng dưa hấu đỏ đưa cho Sở Uyên: "Ông nội ăn đi! Ngọt lắm luôn đó ạ ~"

Nhìn thấy cháu trai lớn cố gắng nhón chân, Sở Uyên cảm thấy ấm lòng vô cùng, nghĩ rằng dù con trai không được thân thiết ông cũng còn mấy đứa cháu ngoan ngoãn, lúc nào cũng nhớ đến ông.

Cắn một miếng dưa hấu, đôi bàn tay to xoa xoa đầu cháu trai, mãn nguyện nói: "Miếng dưa của Đại Bảo cho ông ngọt lắm!"

Đoàn Đoàn vui vẻ chạy vào phòng khách xem TV và ăn bánh ngọt, Cố Khanh Khanh ở phía sau nhắc nhở: "Bài tập cậu út giao đừng quên làm đấy nhé."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Con biết rồi, mẹ."

"Cha, cha cứ ngồi ở phòng khách một lát, con đi hấp bánh bao." Cố Khanh Khanh nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ rồi, đến giờ nấu cơm rồi.

"Được, con cứ đi đi, không cần để ý đến cha.

Sở Uyên ăn xong miếng dưa hấu, đi tới giếng nước rửa tay, rồi xem nốt mẩn đỏ trên người Tiểu Tinh, có chút hối hận vì không mang theo thuốc mỡ khi đến đây.

Ông không biết rằng thằng bé đã về nhà ngoại, Sở Đại làm cái gì chẳng bao giờ báo cho ông biết, càng không nói đến việc gọi điện thoại.

Điện thoại còn không bằng viết thư, bằng không nói hai câu đã bắt đầu sặc rồi.

Nhìn thấy sự đau lòng trong mắt ông nội, Tiểu Tinh bỗng lắc đầu: "Không đau đâu ạ."

"Đứa trẻ ngoan." Sở Uyên tỉnh lại, thở dài, bế cậu bé ngồi xuống ghế tre.

Loading...