Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 568

Cập nhật lúc: 2025-03-31 06:07:15
Lượt xem: 3

Cố Bảo và mọi người đã về, dắt theo Bình Bình và An An lấm lem bùn đất, Cố Viễn Triều đi sau mang theo một cái xô.

“Đang làm gì đấy? Tối muộn rồi mà còn siêng vậy.” Cố Bảo thắc mắc.

“Chia sẻ áp lực cho anh cả.” Cố Thanh Liệt liếc nhìn Cẩu Thặng đang đi vào phòng khách, ngoan ngoãn đặt một khúc gỗ lên đôn, vung rìu lên, khúc gỗ chẻ ra làm đôi.

Cố Viễn Triều đặt cái xô xuống, hỏi Cố Hùng: “Anh, anh căng thẳng lắm à? Củi cũng không bổ nổi nữa rồi.”

Người chăm chỉ và không bao giờ ngồi yên nhất nhà họ Cố chính là Cố Hùng, ba ngày hai bữa lại chạy vào rừng, chặt củi, bổ củi, anh ấy chỉ thích những việc dùng sức.

Cố Hùng mờ mịt mà vò đầu: “Không mà.”

“Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi, đừng tám chuyện nữa.” Cố Khanh Khanh bưng đĩa thức ăn vào nhà chính, rồi lại đi đến bên giếng, thò đầu nhìn vào: “Trong thùng có gì thế?”

“Lươn đấy, món em thích mà.” Cố Viện Triều rửa sạch vết bùn khô trên tay: “Chiên giòn hay hầm đều tùy em, nếu muốn hầm thì lát nữa đi chặt hai khúc tre ở chân núi cuối thôn.”

“Thôi cứ nuôi tạm đã, chưa cần ăn vội.” Cô nhặt nhánh củi bên cạnh, khều khều, thích thú nói: “Còn có cả ốc nữa cơ.”

Cố Viện Triều cười toe toét: “Cái gì cũng có.”

“Lát nữa dùng nước sạch rửa qua vài lần rồi hãy nuôi, giờ ăn cơm trước đã.” Cô kéo vạt áo của Cố Thanh Liệt: “Ăn cơm thôi anh.”

Cố Thanh Liệt đầy tiếc nuối đặt rìu xuống, “Anh thấy bổ củi cũng thú vị á.”

Cố Hùng bên cạnh tán thành: “Đúng không, vậy mai dậy sớm, chúng ta lên núi chặt củi rồi về ra đồng nhé?”

Cố Thanh Liệt cười hớn hở: “Được thôi.”

Cố Khanh Khanh: “…” Không hiểu hai người này lấy đâu ra sức lực như vô tận vậy.

Trong nhà chính, thức ăn đã dọn lên bàn, trước tiên xới cơm cho người lớn, đợi Cố Thiết Trụ và Tần Chu động đũa, mọi người mới bắt đầu gắp đồ ăn.

“May mà mọi người về rồi, Khanh Khanh, tay nghề đúng là được chân truyền từ anh ba.” Cố Bảo mệt cả ngày, giờ ăn món gì cũng thấy ngon, tay trái cầm một cái bánh bao ngô, tay phải gắp một miếng thịt khô.

Ăn thật là sướng.

Giờ nhà họ Cố không còn đông đúc như trước, một cái bàn lớn ngồi nhiều người vẫn thấy rộng rãi.

Cố Tài và Trương Vũ Tình đang ở thành phố không về, Cố Kiến Quốc và Cố Vệ Đông ở quân khu Nam Dương, Cố Hòa Bình và Cố Vệ Tinh một người thì học đại học sư phạm, một người học đại học nông nghiệp, đến khi nào được nghỉ mới về.

Cuối năm ngoái, số người tham gia thi đại học rất nhiều, không ít người thi trượt, Cố Hùng và Cố Viện Triều cũng thử, nghĩ rằng thi đỗ thì đi, không đỗ thì thôi.

Ở nhà cũng tốt, có thể lo cho gia đình, đội sản xuất không thiếu miệng ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-568.html.]

Kết quả là thi trượt.

Họ cũng chẳng thấy có gì.

Tần Lê và Tôn Viên Viên dự định năm sau thi lại, cả nhà họ Cố đều ủng hộ, Tần Lê sau khi tốt nghiệp cấp ba thì về thôn Đại Truân Tử, còn Tôn Viên Viên là bỏ dở đại học để xuống nông thôn.

“Học được một chút từ chú ba, chú nhỏ ăn từ từ thôi, kẻo nghẹn.” Cô vội bưng lên một bát canh giải nhiệt đen sì sì lên.

Sở Đại thấy ánh mắt né tránh của Cố Thanh Liệt, xoa mũi, không giấu nổi nụ cười trong mắt.

Đám nhỏ ngồi ăn ở bàn thấp, thức ăn giống hệt của người lớn, chỉ thêm mỗi món canh trứng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Bảo húp một hớp, nhăn nhó: “Mùi này hơi lạ, đây là gì vậy?”

“Canh giải nhiệt đó.” Hàn Liên Tâm hờ hững nói: “Chị thấy trời nóng quá, nhớ là Hách Nhất Trân có cho ít thảo dược nên lấy ra cho vào nồi nấu.”

Trương Thúy Phân cũng nếm thử: “Có gì lạ đâu? Mẹ thấy miệng con lạ thì có, canh giải nhiệt không có mùi này thì mùi gì? Hay cho con chút đường trắng và mật ong?”

Cố Thiết Trụ đang trò chuyện với ông Tần, vẫn tranh thủ phụ họa: “Nó đúng là hay vẽ chuyện.” Đứa con này thật sự vô cùng phiền phức.

Cố Thanh Liệt ngồi cạnh Cố Xán Dương, cứ nhấp nhổm trên ghế, giống như có thứ gì đ.â.m vào, Cố Kim nhìn không chịu nổi nữa: “Con sao thế? Bị vắt cắn à?”

“Không phải… con chỉ thấy hơi nóng thôi.”

Cố Xán Dương hờ hững liếc qua một cái, Cẩu Đản lập tức im bặt, thì thầm: “Giờ thì mát rồi.”

Cố Khanh Khanh mỉm cười, cánh tay đẩy đẩy chồng, trong đầu nảy ra ý nghịch ngợm.

Cô rót cho Sở Đại một bát canh giải nhiệt, rồi giọng ngọt ngào mềm mại nói: “Đại Lang, uống thuốc nào~”

“Được thôi,” người đàn ông nheo mắt cười, nhận lấy bát canh đen sì sì, yết hầu từ từ chuyển động —

“Có độc tôi cũng uống.”

Cố Khanh Khanh ngơ ra cả buổi, vành tai bất giác đỏ lên.

Sau bữa ăn, đàn ông trong nhà phân công rõ ràng, người dọn bàn thì dọn bàn, người rửa chén thì rửa chén, Tôn Viên Viên và Tần Lê lôi con trai đi tắm.

"Đặt đây, gió thổi qua sẽ mát." Trương Thúy Phân chỉ huy con trai út và cháu trai lớn mang chiếc ghế dài ra sân hóng mát, rồi tìm thêm vài chiếc quạt mo.

Hai chiếc ghế dài ghép lại với nhau, Cố Thanh Liệt nằm thoải mái lên, nhắm mắt tận hưởng làn gió mát: "Tối nay con sẽ ngủ ở đây."

“Không ai tranh chỗ con nuôi muỗi đâu." Thời Như Sương lấy quạt mo đập vào m.ô.n.g con trai: "Tránh ra, ông nội con không có chỗ mà ngồi này."

Cố Thanh Liệt lập tức bật dậy, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, nghe tiếng ve sầu kêu rì rào bên tai, anh xách Đoàn Đoàn, Niên Niên chạy ra ngoài: "Mấy đứa nhóc, cậu dắt các cháu đi bắt ve nào!"

Loading...