Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 565
Cập nhật lúc: 2025-03-30 21:24:35
Lượt xem: 0
Trên bếp, nồi to nhất được đặt một cái lồng hấp bằng tre năm tầng, Cố Khanh Khanh lại gần mở ra xem—
Tầng đầu tiên là mười mấy cái màn thầu ngô to bằng nắm tay, bên dưới là màn thầu cám mì, tiếp đó là bốn, năm cái màn thầu bột trắng.
Hai tầng cuối đều là bắp ngô còn nguyên vỏ.
Sở Đại cũng đi vào, tìm một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống trước bếp lửa, "Trưa nay ăn gì? Có cần nấu cơm không? Để anh nhóm lửa cho."
"Không nấu đâu, ăn màn thầu và ngô." Cố Khanh Khanh lấy một bắp ngô ra, đậy lồng hấp lại, bóc lớp vỏ màu xanh nhạt, bẻ đôi đưa một nửa cho anh: "Chú ba chưa về, bây giờ mọi người đều bận gặt lúa, không ai có thời gian nấu cơm, ăn tạm chút đi."
Sở Đại cắn ngô, thản nhiên nói: "Anh sao cũng được, chỉ sợ mấy đứa nhỏ, có cần làm món gì khác không?"
"Chúng nó lớn rồi, không cần bữa nào cũng phải có thịt." Cố Khanh Khanh lắc đầu: "Chiều nay em về sớm nấu cơm."
Nhà có người già, trẻ nhỏ, lại toàn việc nặng nhọc, không ăn cơm sao chịu nổi.
Họ chỉ đến giúp đỡ, làm việc không tính công điểm, dù có không ra đồng cũng chẳng ai nói gì.
Nhưng họ chưa bao giờ nghĩ như vậy, bây giờ là mùa vụ, sau khi gặt xong còn phải cày cấy, thời gian rất gấp rút.
"Chân anh làm sao vậy?" Cô cúi xuống nhìn kỹ.
Ống quần của anh được xắn lên, hai chân thẳng tắp dài miên man thoải mái dang ra, chân mang đôi giày vải rách không biết của anh nào.
Sở Đại cũng cúi đầu nhìn theo ánh mắt của cô, thấy bắp chân như bị thứ gì sắc nhọn cắt qua, có rất nhiều vết xước đỏ tươi, da anh quá trắng nên nhìn càng thêm chói mắt.
"Chắc là bị lá lúa cắt trúng." Anh cầm bắp ngô, không để ý, thấy cô cau mày, lại cười nói: "Chẳng đau chút nào, không có cảm giác gì đâu, đừng lo."
Cố Khanh Khanh nhẹ nhàng chạm vào bằng đầu ngón tay, anh không rụt lại, khóe miệng nở nụ cười nhìn cô gái nhỏ cúi đầu trước mặt.
"Thật không đau?" Cô vẫn còn chút không yên tâm: "Hay là chiều nay anh đừng ra đồng nữa, để em đi tìm chú Hách lấy ít thuốc."
Trong suy nghĩ của cô, ông thầy thuốc của thôn Hách Nhất Trân có thể chữa bách bệnh.
"Lấy thuốc gì? Không khỏe sao?" Thời Như Sương và Hàn Liên Tâm bước vào mang màn thầu ra, nghe con gái nói, bà có chút lo lắng: "Có phải trời nóng quá nên bị say nắng không?"
Cố Khanh Khanh thấy buồn cười, thở dài lắc đầu: "Không phải bị say nắng, chân anh ấy bị lúa cắt trúng, con nghĩ nên đi tìm chú Hách lấy ít thuốc bôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-565.html.]
Thời Như Sương lúc này mới yên tâm, nhìn chân con rể, bà nói: "Vết cắt do lúa nhìn thì không sâu, nhưng rất ngứa, một lát nữa sẽ còn sưng đỏ lên, A Đại, để Khanh Khanh đưa con qua chỗ ông Hách lấy ít thảo dược bôi lên đi, ông ấy có đủ thứ đấy."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Mẹ à, con không sao, để lát nữa con đi." Sở Đại hạ ống quần xuống, "Không phải chuyện gì to tát đâu."
Anh thật sự không có cảm giác gì, bị cắt cũng không hay biết, giờ cũng không thấy đau.
Chỉ là thấy cô gái nhỏ xót cho anh, lòng anh ấm áp hẳn lên.
"Chị dâu, A Đại từng là lính, mấy vết thương nhỏ thế này đối với thằng bé không là gì đâu, cơ mà trời thì đúng là quá nóng." Hàn Liên Tâm đi vào phòng chứa đồ: "Em nhớ trong nhà còn ít thảo dược giải nhiệt, lần trước Hách Nhất Trân cho, để em tìm rồi đun ít nước uống cho mọi người."
"Được, chị đi mang màn thầu ra ngoài trước, nghỉ một lát cũng nên ăn trưa rồi." Thời Như Sương thấy con rể không sao, cũng không bận tâm nữa. Thấy gia đình thông gia đến mà chưa kịp uống chén trà đã vội giúp ra đồng, đến giờ vẫn chưa ăn gì, bà cảm thấy áy náy vô cùng.
Cả nhà người thì ngồi, người thì đứng hoặc ngồi xổm, ăn màn thầu và ngô dưới mái hiên hoặc dưới giàn che mát, Thời Như Sương còn mang dưa muối và củ cải chua ra, đưa đũa cho ông Tần: "Ông thông gia, tiếp đãi không chu đáo, mong ông đừng trách."
"Chị dâu, chị quá lời rồi." Ông Tần mỉm cười, bẻ đôi chiếc màn thầu ngô, kẹp ít dưa muối và củ cải chua vào, "Tôi rất thích ăn màn thầu kẹp dưa muối."
Ông nghĩ đến điều gì đó, có chút giật mình, sau đó mỉm cười nhẹ nhõm.
Sở Uyên và Tần Chu đều là những người dễ tính, đã đến thôn Đại Truân Tử không phải chỉ một, hai lần, người nhà họ Cố đều rất quen thuộc với họ, đều là người nhà cả.
Vừa ăn màn thầu, họ vừa trò chuyện với ông, hỏi xem thủ đô thế nào, có khác biệt nhiều với thành phố Diêm không.
Họ chưa từng ra khỏi tỉnh, huống chi là đến thủ đô.
Ông Tần kiên nhẫn trả lời: "Khí hậu ở đó khô hơn bên này..."
Đoàn đoàn, Niên Niên, Tinh Tinh và Kiêu Kiêu cùng với Cẩu Đản, mỗi đứa ăn một cây kem đường trắng, giờ đang ôm nửa bắp ngô gặm, nom thỏa mãn vô cùng.
Cố Khanh Khanh dùng cùi chỏ thúc nhẹ vào người anh: "Hay để bọn chúng ở lại đây đi, em thấy bọn chúng chơi vui quá."
Trông chúng như chẳng muốn về nữa.
Ở thủ đô, chúng chỉ loanh quanh trong khu tập thể của quân đội hoặc đi dạo trên những con đường nhỏ ngoài Viện Khoa Học Quân Sự, đối với bọn trẻ chắc chắn không thoải mái lắm.
Về đến thôn Đại Truân Tử, mấy đứa nhỏ này chạy nhảy khắp nơi từ đồng ruộng đến ao hồ, toàn thân lấm lem bùn đất, nhìn có vẻ chơi cực kỳ vui vẻ.
Anh nhướng mày: "Em nỡ sao?"
"Nỡ chứ, mấy đứa nhóc này ồn ào quá, em chỉ mong yên tĩnh vài ngày." Cô hừ nhẹ.