Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 564
Cập nhật lúc: 2025-03-30 21:24:34
Lượt xem: 3
Cố Xán Dương đã rửa sạch sẽ tay chân, ngồi chờ họ trên một tảng đá bên bờ.
Cố Thanh Liệt và Cố Hùng dẫn mấy đứa trẻ vừa từ sân phơi lúa về, Kiêu Kiêu cứ như con khỉ lấm lem bùn, trèo lên người cậu.
Miệng vẫn liên tục nói: "Cậu ~ kem cây~"
Cẩu Đản không có tiền, tất cả đều ở chỗ em gái, anh bày mưu cho nhóc đi tìm Cẩu Thặng nũng nịu.
Nhìn cháu gái làm bẩn hết áo trắng của anh trai, Cố Thanh Liệt theo phản xạ lùi lại hai bước, giả vờ không biết gì rồi xuống suối rửa chân.
"Cậu ~" Kiêu Kiêu chu mỏ, bò lên chân Cố Xán Dương, vẻ mặt như nếu anh không đồng ý thì cô bé sẽ không chịu thua.
"Cậu ~" Niên Niên cũng bò lên chân bên kia của cậu cả mà nũng nịu: "Trời nóng quá, Tiểu Bảo khát nước, cậu còn thương Tiểu Bảo không?"
Đoàn Đoàn chạy đến phía sau cậu cả, đứng trên tảng đá xoa bóp vai cho cậu: "Đại Bảo thương cậu nhất, Đại Bảo chỉ muốn một cây kem."
Tiểu Tinh đứng bên cạnh, im lặng nhìn các anh.
Sở Đại và Cố Thanh Liệt hơi ngại Cẩu Thặng, còn bọn trẻ thì không, từ nhỏ cậu cả đã chăm bọn nó lớn, rất gần gũi với cậu cả.
Cố Xán Dương giơ tay khẽ vỗ đầu Kiêu Kiêu: "Đi cung tiêu xã."
"Cậu cả tuyệt nhất!" Đoàn Đoàn và Niên Niên đồng thanh hoan hô.
Kiêu Kiêu giơ tay lên, giọng mềm mại hô: "Cậu ~ bế." Cô bé chạy nhảy khắp ruộng, còn theo cậu hai đi phơi lúa, đã đi rất xa và không còn sức lực nữa.
Trong mắt Cố Xán Dương thoáng hiện nụ cười, anh bế Kiêu Kiêu lên, nắm tay Tiểu Tinh, theo sau là Đoàn Đoàn và Niên Niên.
Cậu cháu họ cùng nhau đi về phía cung tiêu xã.
Vẫn là Kiêu Kiêu có cách. Cố Thanh Liệt thu hồi ánh mắt, "Không biết Cẩu Thặng có mang về cho tôi một cây không."
"Tôi thấy khó đấy." Sở Đại từ tốn nói: "Tốt nhất là tự đi mua, tôi trả tiền, mua giùm tôi hai cây luôn."
Cố Thanh Liệt cười khẩy: "Đừng tưởng tôi không biết cậu lười đi, muốn tôi làm chân chạy vặt, không phải chỉ là tiền sao, em gái, đưa anh ít tiền, mười đồng hay tám đồng cũng được, tôi sẽ trả tiền, còn cậu đi mua."
Sở Đại cười nhẹ: "Như vậy thì chẳng còn thú vị gì nữa."
"Nhà còn dưa hấu, ngoài giếng nước có ngâm hai quả, còn mấy quả trong tủ lạnh, mua kem làm gì." Thời Như Sương liếc mắt nhìn cậu con trai: "Lớn tướng rồi còn đòi ăn kem, A Đại, đừng có chiều nó."
Sở Đại cười thầm: "Tất cả nghe theo mẹ."
Cố Thanh Liệt ngơ ngác, đưa ánh mắt thắc mắc về phía em gái mình—
Chuyện này là sao nữa đây?
Cố Khanh Khanh nhún vai, trả lời anh bằng một biểu cảm bất lực.
Cô rửa sạch chân rồi mang giày vào, Cẩu Đản da dày thịt thô không sợ đau chân, xách giày đi chân trần bước trên đất, theo sau là Thẩm Tuy.
"Lần này về nhà được bao lâu? Sao không báo tin trước? Để mẹ còn kịp mang chăn ra phơi." Thời Như Sương kéo tay con gái, hai mẹ con vừa đi vừa thì thầm ở cuối đoàn.
"Chắc nửa tháng thôi, tại nhớ mẹ quá, vừa đúng lúc bọn trẻ nghỉ hè nên đưa chúng về thăm." Cố Khanh Khanh tay phải cầm mũ rơm quạt gió, thấy người quen còn không quên chào hỏi—
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-564.html.]
"Chú Trương! Vâng đúng rồi, vừa mới về."
"Thím à, cháu lại đen rồi sao? Không thể nào, cháu mới về mà."
Cô vô thức nhìn cánh tay mình, hình như… đen đi một chút?
Xem ra buổi chiều phải kiếm cái áo dài tay mặc thôi, da cô khó khăn lắm mới trắng được có chút xíu.
"Mẹ ơi —" Nhìn thấy Cẩu Đản phía trước đang khoác tay lên vai chồng, Cố Khanh Khanh muốn khóc không ra nước mắt: "Mẹ thấy con và anh hai ai đen hơn?"
"Chắc chắn là hắn rồi." Thời Như Sương không cần suy nghĩ, liền nói: "Không thì sao chẳng cô gái nào thích nó."
Cố Khanh Khanh: "…" Thở dài một hơi.
Cô không quạt gió nữa, vội vàng đội mũ rơm lên.
Về đến sân nhà họ Cố, Cố Hùng và Cố Thanh Liệt cầm d.a.o bổ dưa hấu ngay cạnh giếng nước, Cố Thiết Trụ và ông Tần ngồi dưới mái tranh hóng mát.
"Khanh Khanh ơi." Cố Kim vừa ăn dưa vừa vẫy tay gọi cô: "Mang mấy miếng này đưa cho ông nội và cha nuôi con đi."
"Con đến đây." Cố Khanh Khanh cắn một miếng dưa, vị ngọt thanh mát thấm vào lòng.
Cảm giác như toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể đều mở rộng ra ngay lúc này.
"Ông nội, cha nuôi, ăn dưa đi ạ." Cô đặt khay gỗ lên bàn đá, thắc mắc: "Ông nội, bà nội cháu đâu rồi?"
"Chắc chưa về, bà con với thím Triệu đang phơi lúa ở sân phơi lúa, con có đói không? Đồ ăn trong nồi đấy." Cố Thiết Trụ không mấy hứng thú với dưa hấu, liên tục đẩy sang phía Tần Chu bảo ông ăn.
Ông chỉ cần một điếu t.h.u.ố.c lá khô là đủ, dưa hấu có gì ngon đâu, lạnh lạnh lại chẳng bằng uống nước.
"Cháu vào bếp xem sao." Cố Khanh Khanh ăn hết miếng dưa, đi vào bếp.
Cố Thanh Liệt ôm dưa ngồi xổm dưới mái hiên, bên cạnh anh là Sở Đại, Cố Hùng, và Cố Viện Triều, còn Thẩm Tuy đứng ăn.
Bọn trẻ vẫn chưa về, chắc đang chạy đuổi theo Cố Bình và Cố An, không ở suối bắt cua thì cũng đang trốn ở đâu đó bắt cá.
Quá nghịch ngợm.
Một lát sau, Cố Xán Dương dẫn bốn đứa nhỏ vào sân, trong tay anh cầm một thùng xốp.
Cố Thanh Liệt ngồi xổm không yên, vứt vỏ dưa qua một bên, lau miệng, cười hì hì bước tới, nhe răng cười: "Anh ơi, anh về rồi à?!"
Nụ cười tươi sáng vô cùng.
Cố Xán Dương trầm ngâm một lát, đưa thùng xốp cho hắn.
Cẩu Đản càng vui mừng hơn: "Đi, đi, đi, chúng ta vào nhà chia nhau, mua bao nhiêu thế? Chắc là mua hết kem ở cung tiêu xã rồi nhỉ."
Sở Đại hỏi Cố Hùng bên cạnh: "Anh cả, từ bé cậu ấy đã như vậy sao?"
Cố Hùng gãi đầu: "Hình như thế, anh nhớ hồi nhỏ có lần đánh nhau với nó, nó thua rồi ngồi đó khóc òa, sau đó bà nội lấy ít đường trắng bôi lên môi nó, nó lập tức im bặt."
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Đại: "…" Không ngờ đấy, Cẩu Đản.
Thế này chẳng phải sau này ai có chút đồ ăn là dụ được hắn đi rồi sao.