Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 561

Cập nhật lúc: 2025-03-30 21:24:27
Lượt xem: 3

Sau khi ở thủ đô nửa năm, Cố Khanh Khanh cũng dần quen với khí hậu nơi đây. Hứa Niệm sống khá xa chỗ cô ở, thỉnh thoảng mang ít đồ đến thăm.

Tiểu Ngư rất thích chơi với Đoàn Đoàn và Niên Niên, có thời gian rảnh là chạy sang ngủ lại, Hứa Niệm biết con ở đây nên khá yên tâm.

Cẩu Thặng và Tiêu Tiêu không thấy có tiến triển gì, một người ở Học viện Chỉ huy Không quân phía Nam thành phố, một người ở Học viện Dã chiến Lục quân phía Bắc thành phố.

Thường ngày hai người gặp nhau không nhiều.

Đầu tháng bảy, Đoàn Đoàn, Niên Niên và Thẩm Tuy nghỉ hè, các học viện quân sự cũng có kỳ nghỉ nửa tháng, khi chồng trở về, Cố Khanh Khanh bàn với anh: “Hay là chúng ta đưa bọn trẻ về thôn Đại Truân Tử chơi nhé?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trước đây về đều là dịp Tết, mùa đông lạnh giá, lạnh không chịu nổi.

Đoàn Đoàn và Niên Niên thích chơi tuyết mà do thể chất yếu, rất dễ bị cảm lạnh.

Hai anh em đều sinh non, số lần ốm đau nhiều hơn Tinh Tinh và Kiêu Kiêu.

Sở Đại không do dự nhiều: “Được.”

Ông cụ Tần có thời gian rảnh rỗi, nghe đến kế hoạch của họ lập tức đồng ý.

Ngày hôm sau, cả gia đình hào hứng kéo nhau đến ga tàu thủ đô, Đoàn Đoàn và Niên Niên tự đi bộ, Tinh Tinh được Cố Xán Dương bế, Kiêu Kiêu ngồi trên vai Cố Thanh Liệt.

Sở Đại và Thẩm Tuy xách túi hành lý, đi đến quầy bán vé mua vé tàu, rồi vào ga.

Từ thủ đô đến Nam Dương mất một ngày rưỡi, đến thành phố Diêm thì khoảng một ngày một đêm, vừa đúng sáng hôm sau là có thể ra khỏi ga tàu.

Ban đầu Cố Khanh Khanh định hỏi Tiêu Tiêu và Hứa Niệm có muốn đi cùng không, Tiêu Tiêu không có nghỉ phép, Triệu Trạch cũng không, Hứa Niệm chỉ có thể ở nhà với Tiểu Ngư.

“Trời nóng quá em không làm bánh bao, lát nữa nếu đói thì mua cơm trên tàu để ăn.” Cố Khanh Khanh nói với chồng khi mọi người lên được tàu, tìm được chỗ ngồi.

Đám đàn ông không có ý kiến gì, ông cụ Tần là người rất dễ tính, cũng mỉm cười gật đầu đồng ý.

Sáng sớm đã đến ga tàu, Cố Khanh Khanh có chút buồn ngủ, cô dựa đầu vào cửa sổ tàu bắt đầu ngáp, Sở Đại ôm Niên Niên bên cạnh lên để ngồi trên đùi mình, đồng thời đưa ngón tay lên môi, nhẹ giọng nói: “Đừng làm ồn, để mẹ ngủ một chút.”

Cậu bé lập tức trở nên ngoan ngoãn.

Tàu hỏa chạy lạch cạch về phía trước, đến trưa có tiếp viên đẩy xe nhỏ đến: “Ớt xanh xào thịt lợn, khoai tây xào chay, ba mao một suất, ba mao một suất.”

Cố Khanh Khanh lập tức đứng dậy: “Chào đồng chí, làm ơn cho tôi tám suất.”

Họ có mười người, mỗi người lớn một suất, Đoàn Đoàn và Niên Niên mỗi đứa một suất, Tinh Tinh và Kiêu Kiêu ăn không nhiều, lấy từ phần của cô và Sở Đại là đủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-561.html.]

“Được rồi, tổng cộng 2 đồng 4, hộp cơm các vị ăn xong nhớ trả lại xe phục vụ đồ ăn là được.”

Tiếp viên nhanh nhẹn đưa hộp cơm nhôm và đũa qua.

Ăn trên tàu không cần phiếu lương thực, giá cả so với tiệm cơm quốc doanh không chênh lệch nhiều, khá hợp lý.

Cố Khanh Khanh mở hộp cơm, đưa tay về phía Cố Xán Dương ngồi đối diện: “Anh, đưa Tinh Tinh cho em, em đút cho nó ăn.”

Cố Xán Dương lắc đầu: “Không cần, anh đút được.”

Không biết có phải vì ngoại hình giống nhau mà tính cách cũng giống hay không, Tinh Tinh rất thích quấn lấy cậu cả, đối với cha và các cậu khác thì tỏ ra thờ ơ.

Cố Khanh Khanh nhìn thấy mà cảm thấy rất thú vị.

Cô không tranh với Cố Xán Dương, ngồi xuống ăn cơm.

Mấy đứa nhỏ đều đã lớn và hiểu chuyện, ăn xong ngoan ngoãn đi ngủ, không ồn ào, chỉ là khi tỉnh dậy thì không thể ngồi yên, chạy lung tung khắp toa tàu.

Sở Đại túm lấy cổ áo sau của con trai lớn, kéo nó lại: “Chạy cái gì? Nhỡ đụng vào người khác thì sao.”

“Mông đau quá!” Đoàn Đoàn mím miệng, nũng nịu với cha: “Cha ơi~ cho con đi bộ một chút thôi~”

Sở Đại không chịu nổi tính cách hay nhõng nhẽo của con trai, đặt con xuống, dặn dò: “Đừng chạy, cũng đừng đi về phía đầu tàu.”

Thẩm Tuy nghe vậy liền đứng dậy: “Anh rể, để em trông nó.”

“Được.”

Cứ thế họ ngồi trên tàu một ngày một đêm, Cố Khanh Khanh cảm thấy m.ô.n.g tê cứng, lưng như muốn gãy, trong khi đám đàn ông vẫn tươi tỉnh, chẳng có vấn đề gì.

“Các anh không mệt à?” Cô không nhịn được lên tiếng hỏi.

“Chỉ thế này thôi à, gió chẳng thổi đến người, nắng chẳng chiếu đến mặt, có chỗ ngồi, có cơm ăn." Cố Thanh Liệt vắt chân chữ ngũ, trông bộ dạng rất chi là cà lơ phất phơ: “Khi đánh trận thì làm gì có điều kiện tốt như thế này.”

Đám đàn ông đều mặc áo ngắn tay bằng vải bông mà Cố Khanh Khanh may, có cái tay áo không đều nhau, một bên dài một bên ngắn, có cái gấu áo may lệch.

Nhưng họ chẳng để ý chút nào.

Cố Thanh Liệt bế Kiêu Kiêu Kiêu trong lòng, ngón tay móc lấy khóa trường thọ của bé lắc lư: “Em gái, em thật biết chọn thời gian về nhà.”

“Hửm?” Cố Khanh Khanh không hiểu ý anh, nhìn anh đầy nghi hoặc.

Loading...