Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 548

Cập nhật lúc: 2025-03-30 21:23:44
Lượt xem: 3

Đây là tiệm cơm quốc doanh, đồng chí cần vụ dẫn họ vào trong: "Lúc mới lên đây cũng từng ăn một lần, sau này chưa có dịp đến nữa."

"Chào các đồng chí, xin hỏi các đồng chí ăn cơm đúng không?" Một nữ phục vụ mặc áo bông màu xanh lam, tóc tết hai b.í.m hỏi.

“Vâng, xin hỏi có nước nóng không, đồng chí?” Cố Khanh Khanh theo vào trong.

Trên tàu bọn trẻ không uống nhiều nước, thậm chí không uống sữa bột mấy.

"Có, xin chờ một chút, các đồng chí có thể gọi món trước." Nữ phục vụ dẫn họ đến một bàn trống, đưa một quyển thực đơn mỏng và một cây bút chì: "Cần gọi món nào thì cứ đánh dấu trên thực đơn."

Nói xong, cô đi vào bếp lấy nước nóng.

Cố Khanh Khanh thấy việc tự chọn món khá thú vị, cô cầm thực đơn lên nhìn qua vài lần, thấy các món ăn không khác gì mấy so với ở Nam Dương, rồi đưa cho Sở Đại: “Anh gọi đi.”

Người đàn ông mở thực đơn ra, tay phải cầm bút chì, hỏi: "Sở Kinh Hồng, con muốn ăn gì?"

Đột nhiên bị gọi tên, Đoàn Đoàn không hề lúng túng, bình tĩnh đáp: "Sườn xào chua ngọt đi cha."

Cố Khanh Khanh nghĩ bụng, đúng là nhóc con Nam Dương, khẩu vị giống hệt Sở Đại.

"Con thì sao, Tiểu Bảo?" Anh lại hỏi đứa con thứ hai.

"Mẹ thích thịt kho tàu! Cha ơi, mình ăn thịt kho tàu được không ạ?" Niên Niên cười tít mắt, mí mắt híp lại thành một đường chỉ.

Sở Đại tặc lưỡi, "Được." Thằng nhóc này thông minh thật, cả Đoàn Đoàn và Niên Niên đều giống mẹ chúng, miệng rất ngọt, một câu vừa lấy lòng mẹ vừa khiến cha không thể từ chối.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai nhóc con quá rõ ràng điểm yếu của cha chúng là gì.

Quả nhiên, Cố Khanh Khanh không ngừng gọi "bé ngoan, bảo bối", làm Sở Đại còn phải ghen tị.

“Sở Tinh Lan?” Người đàn ông đặt thực đơn xuống, bế con trai lên đùi, nhét bút chì vào tay trắng trẻo của cậu bé: "Con muốn ăn gì?"

Tinh Tinh bình thản nói: “Cha ơi, đọc đi.” Cậu bé chỉ mới biết vài chữ thôi.

Cố Khanh Khanh bị bộ nghiêm túc này của con trai chọc cười.

Cố Thanh Liệt cười toe toét: "Tưởng anh cả đến rồi cơ đấy."

Tay áo đột nhiên bị kéo, anh cúi xuống nhìn thì thấy đôi mắt đen láy to tròn của cháu gái.

“Sao thế, bảo bối?”

"Cậu ơi." Kiêu Kiêu nói nhỏ: "Đi vệ sinh."

“Hửm? Đi vệ sinh à?” Người đàn ông bế cô bé lên, đứng dậy nhìn quanh, tìm được nữ phục vụ và hỏi chỗ nhà vệ sinh, anh đứng đợi cô bé ngoài cửa.

Cố Thanh Liệt vô tình nhìn qua, thấy trong bếp có người làm mì, không nhịn được mà lại gần xem.

"Cậu ơi?" Kiêu Kiêu tự mặc quần xong, chạy lon ton ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-548.html.]

“Ở đây này!” Cố Thanh Liệt luôn chú ý về phía này, vừa thấy cửa nhà vệ sinh mở liền bước nhanh tới: “Bảo bối có muốn ăn mì thịt bò không?” Anh chảy cả nước miếng rồi.

Kiêu Kiêu gật đầu: "Rửa tay nào~"

"Được, chúng ta rửa tay nào." Vì bồn rửa tay quá cao, cô bé không với tới, Cố Thanh Liệt lại bế cô bé rửa tay bên bồn nước trong bếp.

Nói chuyện một lúc anh đã sơ bộ quen biết với người trong bếp, giờ đang bế cháu gái xem đầu bếp làm mì.

Cố Khanh Khanh thấy họ mãi không quay lại, cô định ra xem, kết quả là thấy hai người một lớn một nhỏ đang đứng chồm hổm ở khung cửa bếp, mắt mở to xem đầu bếp làm mì.

Vừa bất lực vừa buồn cười, vỗ nhẹ lưng anh trai: "Làm gì vậy, đứng đây chắn lối phục vụ rồi."

Cố Thanh Liệt quay đầu nhìn cô, chỉ vào cánh cửa khác: "Phục vụ đi bên kia, cửa này là lối đổ nước bẩn ra phía sau."

Cố Khanh Khanh bật cười: "Anh hiểu rõ quá nhỉ."

Người đàn ông cao lớn ngại ngùng gãi đầu.

Đó là thói quen vô thức, giống như khẩu s.ú.n.g luôn lên nòng bên hông Sở Đại vậy, anh có thói quen sẽ tìm hiểu địa hình trước khi đến môi trường lạ, ánh mắt luôn khóa chặt vào cửa ra vào và cửa sổ.

"Đừng xem nữa, gọi mì rồi, về ăn cơm trước, lát về nghỉ ngơi, tối chúng ta tự nấu cơm." Cố Khanh Khanh kéo anh và con gái nhỏ đi về phía bàn ăn.

Hiện tại trong tiệm cơm không có khách khác, chỉ có bàn của họ.

Bây giờ là hai giờ chiều, từ sáng hôm qua đến sáng nay họ đều ăn cơm trên tàu, buổi trưa nay chưa ăn.

Lũ trẻ thực sự rất đói, Đoàn Đoàn và Niên Niên ăn vẫn còn tương đối nhã nhặn, tốc độ nhanh hơn bình thường một xíu, Tinh Tinh thì vẫn chậm rãi, còn Kiêu Kiêu và Cố Thanh Liệt thì ăn như sói.

Gọi một tô mì, Cố Thanh Liệt chia một ít từ tô lớn cho cháu gái nhỏ, Kiêu Kiêu ăn xong lại ngước lên nhìn cậu đầy mong đợi.

Cố Thanh Liệt hít mũi: "Còn muốn ăn nữa à?"

Cô bé gật đầu liên tục.

Cố Thanh Liệt giả vờ khó xử: "Nhưng cậu ăn rồi, cháu không chê nước miếng của cậu à?"

"Không ~ "Kiêu Kiêu kiên định lắc đầu, mì ngon quá mà.

"Vậy à." Cố Thanh Liệt nghiêng tô mì đã cạn chỉ còn chút nước xuống, để cô bé nhìn rõ hơn: "Mà cậu cũng ăn hết rồi." Anh làm vẻ mặt ngây thơ vô tội.

"Hu hu ~" Kiêu Kiêu sững sờ vài giây, rồi xoay người nhào vào lòng cha tố cáo: "Cha ơi! Cậu ... xấu!"

Sở Đại nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé, an ủi: "Không phải còn nước dùng sao? Để cậu đổ cho con một ít."

Cố Thanh Liệt cười hì hì, ngửa đầu uống nốt chút nước còn lại trong tô, lấy mu bàn tay lau miệng: "Giờ thì hết thật rồi."

Kiêu Kiêu nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt cha liền biết cha và cậu hợp sức chọc cô bé.

Biểu cảm của cô bé như sắp khóc, Cố Khanh Khanh không khỏi xót xa.

"Người lớn rồi mà còn nghịch ngợm thế." Cô mắng hai người đàn ông một câu, rồi đi đến bế con gái lên, dịu dàng hỏi: "Ăn chút sườn nhé con yêu? Ăn thịt cho thông minh."

Loading...