Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 547

Cập nhật lúc: 2025-03-30 21:23:42
Lượt xem: 3

Tiêu Tiêu muốn cười mà không dám: "Chắc chắn là nhiều hơn lương của anh Sở, em còn đang nghi lương cơ bản của anh ấy cũng không thua gì chú Sở đâu, chị về hỏi thử đi?"

Lương cơ bản của Sở Uyên hơn ba trăm, bù lại ông ấy có rất nhiều khoản trợ cấp và phụ cấp, lên tới cả chục loại.

"Thôi bỏ đi." Cố Khanh Khanh vội vàng xua tay: "Chị không dám hỏi."

Tiêu Tiêu cười lớn, kéo chị ấy đi xem các loại vải khác.

Cuối cùng, Cố Khanh Khanh đặt may cho bốn nhóc tì mỗi đứa một bộ áo thu dài tay bằng vải cotton màu xanh, còn ba người đàn ông thì mỗi người một bộ áo khoác và quần dài màu đen bằng vải kaki, cho hai cha thì là áo khoác dạ đen dày.

Tiêu Tiêu cuối cùng chọn một cuộn vải nhung màu nhạt, Cố Khanh Khanh đã sớm nhớ hết kích thước của các thành viên trong gia đình, trước khi đến cũng đã đo cho các nhóc tì.

Người nhân viên cập nhật số đo của bọn trẻ vào sổ, cười nói: "Chúng lớn nhanh thật đấy."

"Đúng vậy, bây giờ lớn rồi, may quần áo cũng không cần nhiều nữa." Cứ mỗi thời gian lại nhảy vọt, quần áo mới mặc vài ngày là ngắn lại rồi.

Kích thước của những người khác thì sổ đã có hết, lần trước khi đến cô đã ghi vào, người lớn thì ít thay đổi, áo khoác cũng khá rộng rãi, không cần quá chính xác.

Người nhân viên ghi thêm kiểu vải vào sau số đo rồi xé tờ đơn đưa cho cô: "Một tuần sau quay lại lấy là được."

"Được."

Tiêu Tiêu muốn đo kích thước tại chỗ, Cố Khanh Khanh ngồi trên ghế cầm cốc tráng men uống trà, nhìn thấy eo của Tiêu Tiêu rất thon.

Thon đến mức một vòng tay ôm là hết.

Không khỏi ghen tị với dáng người của em ấy.

"Xong rồi." Người nhân viên cất thước mềm, đã có sẵn số đo: "Một tuần sau đến lấy là được."

"Nhiều quần áo thế này, có làm kịp không?" Tiêu Tiêu hỏi.

"Đồng chí, cứ yên tâm, nếu quá hạn, chúng tôi sẽ đền bù." Người nhân viên cam đoan chắc nịch.

"Tôi không có ý nghi ngờ, nếu lỡ có gì thất lễ thì tôi xin lỗi nhé, đồng chí." Tiêu Tiêu lắc đầu, mắt mày tươi vui: "Vậy cảm ơn nhiều."

Cô vốn định nói không gấp, cứ từ từ làm, cô không vội mặc, song nhìn thấy ánh mắt quả quyết của người nhân viên, cuối cùng đành rút lại.

"Không sao đâu, không sao đâu." Nhân viên thu tiền, đưa lại tờ hóa đơn, tiễn hai người ra cửa, thấy không có khách mới đến thì lại ngồi ở quầy tiếp tục đọc sách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-547.html.]

"Lần này nhiều người đăng ký thi đại học lắm." Tiêu Tiêu gấp tờ hóa đơn lại bỏ vào túi quần, nói với người phụ nữ bên cạnh: "Con trai nhà cậu em thấy không có cơ hội nhờ cha em để vào quân đội, bây giờ cũng đang nỗ lực học hành rồi."

"Đó là chuyện tốt mà, vào đại học sau này tốt nghiệp là được phân công việc làm ngay." Cố Khanh Khanh dựng chân chống xe, quay đầu xe: "Mình về nhà hay đi chợ mua chút đồ?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Nghe chị hết." Tiêu Tiêu bước một bước dài lên xe, ngồi vào ghế sau.

"Được rồi, ngồi vững nhé." Cố Khanh Khanh cười trong trẻo, đạp mạnh, chiếc xe rung lắc rồi lăn bánh về phía trước.

Năm 1978, tháng Giêng.

Học viện Chính trị Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc tái thành lập.

Cố Khanh Khanh và Cố Thanh Liệt, hai anh em thu dọn hành lý, chuẩn bị lên thủ đô.

Ngày 23 tháng Chạp âm lịch, Đoàn Đoàn và Niên Niên đã tổ chức sinh nhật bốn tuổi ở đại viện, các thím và chị em thân thiết với Cố Khanh Khanh đều đến ăn một bữa cơm, tặng hai nhóc con phong bao lì xì.

Đợi sau Tết thì đã năm tuổi rồi.

Tần Chu đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa ở thủ đô, Đoàn Đoàn và Niên Niên có thể tham gia kỳ thi lên lớp, bỏ qua mẫu giáo, trực tiếp vào tiểu học dành cho con em của học viện quân sự.

Ngày 8 tháng 1 năm 1978.

Ngày 29 tháng Chạp âm lịch.

Sở Uyên đích thân tiễn cả nhà ra ga tàu, Sở Đại và Cố Thanh Liệt mang theo túi lớn túi nhỏ lên tàu.

Cố Khanh Khanh dẫn lũ trẻ đứng trên sân ga tạm biệt cha: “A Đại nói chương trình học của học viện chính trị là hai năm rưỡi, anh ấy không tiện về, con sẽ thường xuyên dẫn bọn trẻ về thăm cha.”

“Được.” Sở Uyên ôm đứa cháu trai lớn, mặt áp vào trán cậu bé: “Đoàn Đoàn lên thủ đô rồi có nhớ ông nội không?”

“Có ạ.” Đoàn Đoàn hôn một cái lên gò má đầy dấu vết thời gian của ông, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn ông, nghiêm túc nói: “Con và em trai sẽ thường xuyên viết thư cho ông, đến thủ đô sẽ nhờ cha con gửi điện báo bình an, ông nội không cần lo lắng cho bọn con, ông nội ở nhà phải chăm sóc bản thân nha.”

Sở Uyên mãi một lúc lâu không nói gì, qua một hồi, ôm lấy Đoàn Đoàn, dắt theo Niên Niên, nhìn con dâu dắt theo Tinh Tinh và Kiêu Kiêu, gật đầu thật mạnh: “Ông nội cũng sẽ viết thư cho các con.”

Vừa mới đặt hành lý xong, Sở Đại vào toa tàu đón vợ con, không ngờ lại nghe được câu này từ miệng cha, có chút ngỡ ngàng.

Một lát sau, anh cười khẩy: “Chữ của ông ấy, các con chưa chắc đã nhận ra được viết cái gì.”

Cố Khanh Khanh đau đầu: "Sở Đại!"

Hai cha con rõ ràng đều quan tâm đến nhau, vậy mà không người nào chịu thua người nào, không chịu nói chuyện đàng hoàng với nhau.

Loading...