Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 542
Cập nhật lúc: 2025-03-30 21:23:32
Lượt xem: 3
"Để xem cậu Kiến Quốc có mang tôm đến không, nếu có thì làm hoành thánh tôm tươi với rong biển, nếu không thì hoành thánh tôm khô." Cố Khanh Khanh vừa bóc xoài vừa chậm rãi đi về phía bếp.
Trên bếp, giỏ rau đầy ắp nguyên liệu, cô còn chưa kịp lấy ra xem có những gì thì nghe thấy bên ngoài có người gọi: "Khanh Khanh!"
"Ơi! Tới đây." Cố Khanh Khanh lại thu tay, đi ra ngoài phòng khách.
Thường Nguyệt mặt mày rạng rỡ: "Em đã nghe đài hôm nay chưa? Kỳ thi đại học được khôi phục rồi đấy!" Nghe xong, cô lập tức chạy đến đây, còn chưa kịp đưa con theo.
Cố Khanh Khanh cũng cười và gật đầu: “Đúng là chuyện tốt, em còn định trưa nay ăn gì ngon để ăn mừng đây. Chị ăn cơm chưa? Nếu chưa thì cùng ăn nhé?”
“Không cần đâu, nhà mẹ chồng chị đang hầm canh xương rồi.” Thường Nguyệt đẩy em ấy vào bếp: “Em không cần lo cho chị đâu, cứ làm việc của em đi. Chị chỉ muốn ghé qua hỏi xem em có muốn đi nhà sách Tân Hoa mua ít sách gửi về không.”
Cố Khanh Khanh sững người một lúc, vỗ trán: "Trời ơi sao em lại có thể quên chuyện này nhỉ?"
Cô không bận tâm nấu ăn nữa, kéo Thường Nguyệt ra ngoài, nói với Đoàn Đoàn và Niên Niên: “Đại Bảo, Tiểu Bảo đừng xem TV nữa, mau dẫn em trai em gái đi ăn cơm ở nhà ăn đi con."
“Vâng ạ!” Niên Niên đảo mắt, hỏi anh trai: “Đi quân khu dã chiến hay bộ chỉ huy hải quân?”
Đoàn Đoàn lấy khăn ướt bên cạnh lau miệng cho em gái: “Đi bếp ăn không quân.”
Cố Khanh Khanh rất yên tâm với mấy đứa nhỏ này, Đoàn Đoàn và Niên Niên đã quen việc đi ăn nhờ khắp nơi, giờ đi nhà ăn biết đâu lại gặp được cha và các cậu.
Cô đẩy xe đạp ra khỏi sân: “Hôm nay nhà sách Tân Hoa chắc chắn đông người lắm, không biết chúng ta có mua được sách không.”
Cô định mua ít sách gửi về cho các anh ở nhà, lần trước sau khi nhận được gợi ý từ cha nuôi, người nhà đã âm thầm chuẩn bị.
“Chắc sẽ không có nhiều người đâu?” Thường Nguyệt đi bên cạnh cô: “Có khi còn có người chưa tỉnh hẳn, vẫn đang xác nhận tin tức khắp nơi.”
“Phải đến xem mới biết.”
Nhà sách Tân Hoa cách họ khá xa, đi xe đạp cũng mất nửa tiếng, ở khu vực cửa hàng bách hóa.
Ra khỏi cổng quân khu, cô đạp xe: “Ngồi vững nhé, ôm lấy em, chúng ta cố gắng đi sớm về sớm, không thì thím Tiết sốt ruột chờ chị ăn cơm."
“Không sao đâu,” Thường Nguyệt ôm lấy eo em ấy, không hiểu sao sinh bốn đứa con rồi mà vẫn gầy thế này: “Chị đã nói với mẹ chồng chị rồi, chị đi tìm em, không cần đợi chị ăn cơm."
Nghe con dâu đến tìm Cố Khanh Khanh, bà Tiết lập tức không có ý kiến gì.
Vì chuyện phương thuốc, bà ấy rất thân thiết với Cố Khanh Khanh, bây giờ những thím có quan hệ tốt với bà ấy cũng thường xuyên qua lại với Cố Khanh Khanh.
Cố Khanh Khanh gật đầu: “Vậy thì được.”
Người trên đường đông hơn bình thường rất nhiều, nhìn về hướng của họ, Cố Khanh Khanh tăng tốc đạp xe: “Đây đều là đi nhà sách Tân Hoa cả đúng không?!”
“Đúng đúng, hướng này chắc chắn là vậy.” Thường Nguyệt cũng cuống lên: “Khanh Khanh, đạp nhanh lên, em chưa ăn cơm hả mà yếu xìu vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-542.html.]
Cố Khanh Khanh: “...Vẫn chưa kịp ăn.”
Thường Nguyệt nghĩ lại thấy đúng, cô cười ngượng ngùng, không nói thêm gì nữa.
Trước cửa nhà sách Tân Hoa đã chật ních người, may mà họ đến đủ sớm, vẫn chen vào được.
Cố Khanh Khanh nhìn các loại sách trên giá, không quan tâm là sách gì, mỗi loại lấy một cuốn, đặc biệt là những cuốn còn lại không nhiều, cô càng nhắm mắt chọn bừa.
Thường Nguyệt cũng đi vét sách, Cố Khanh Khanh không để ý chị ấy lấy những gì, cô cứ đi vòng quanh giá sách, trong lòng ôm một chồng sách dày cộp.
Thấy có bộ “Sách Tự Học Toán Lý Hóa”, cô không ngần ngại lấy hết năm cuốn còn lại.
Nhân viên nhà sách mồ hôi đầm đìa, đẩy một xe sách đầy đi khắp nơi: “Đừng tranh giành, ai cũng có phần, sẽ bổ sung ngay thôi.”
Vừa nói, họ vừa vất vả ôm sách đặt lên kệ.
Cố Khanh Khanh vốn định giúp một tay mà sách trong lòng cô sắp rơi hết ra rồi, cô vội kẹp chặt, lo bản thân còn chưa xong nên không giúp được.
Lúc thanh toán thấy Thường Nguyệt cũng mua một đống, hai người nhìn nhau cười.
Chỉ riêng việc thanh toán đã phải xếp hàng nửa tiếng, nhân viên nhà sách gõ bàn tính lách cách, bên cạnh còn có người chuyên buột sách bằng dây đỏ.
Cố Khanh Khanh mua bốn, năm chồng sách, Thường Nguyệt cũng có ba chồng.
Cũng không cần nghĩ cách mang về, bưu điện ngay phía trước, chỉ cần điền địa chỉ nhà là có thể gửi đi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai giờ rưỡi chiều, họ quay lại đại viện.
Thường Nguyệt vội về nhà ăn cơm, chào một tiếng rồi vội vã rời đi, còn lại mình cô đẩy xe đạp về sân nhà họ Sở.
Điều khiến cô không ngờ là chồng cô ở nhà.
Quân mũ và áo khoác quân phục của Sở Đại treo trên giá áo ở góc tường, anh ấy chỉ mặc một chiếc áo sơ mi.
Niên Niên ngồi trong lòng anh ấy, Đoàn Đoàn dẫn Tinh Tinh và Kiêu Kiêu ngủ trưa trên lầu.
“Anh sao lại về rồi? Buổi chiều không phải làm việc à?” Cô đi vào bếp rót một cốc nước rồi mang ra, vừa nóng vừa khát.
“Anh xin nghỉ phép.” Người đàn ông cười nhìn cô uống nước ừng ực.
Má cô tròn căng như một con sóc, thật đáng yêu.
“Sao lại xin nghỉ phép?” Cô tùy tiện đưa cốc tráng men cho anh rồi ngồi xuống sofa cạnh anh.
“Đưa các con về.” Sở Đãi cầm cốc uống một ngụm nước, làm dịu cổ họng rồi đặt lên bàn trà: “Em biết chuyện khôi phục kỳ thi đại học rồi đúng không? Anh đã gửi điện báo cho cha và bảo các anh trai đến huyện chụp ảnh, điền biểu mẫu và viết đơn đăng ký trước.”