Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 525

Cập nhật lúc: 2025-03-30 07:52:00
Lượt xem: 2

“Em vào nhà đi, bên ngoài nắng lớn, không cần tiễn chị đâu, chúng ta không phải người ngoài, không cần khách sáo như vậy.” Thường Nguyệt cầm một chiếc quạt làm từ lá cọ che trên đầu, nói với em ấy.

“Được.” Cố Khanh Khanh gật đầu, dõi theo chị ấy chậm rãi bước trên con đường lát đá xanh.

Thường Nguyệt đi rất chậm, vì bụng đã lớn, việc di chuyển khó khăn, Cố Khanh Khanh nhìn chị ấy nhích từng chút, bật cười.

“Em đang nhìn gì vậy?” Sở Đại mang hộp cơm từ phía bên kia quay về, nhìn theo hướng mắt cô, Thường Nguyệt vừa lúc khuất sau ngã rẽ.

“Nhìn chị Thường Nguyệt,” Cố Khanh Khanh không giấu diếm, ngước lên hỏi anh : “Khi em đi bộ cũng như thế phải không? Giống như… một con vịt?” Nghĩ một lúc, cô đưa ra một so sánh hợp với mình.

“Có chút giống.” Anh cười khẽ, tay trái xách hộp cơm, tay phải ôm eo vợ, đỡ cô vào trong sân.

Cố Khanh Khanh lườm anh ấy một cái: “Anh thật dám nói.”

Sở Đại cười: “Dù em thật sự là một con vịt, cũng là con vịt đẹp nhất.”

Cố Khanh Khanh trợn mắt, cô không còn tin lời ngọt ngào của anh.

Khi cô ngồi lại trên ghế sofa, anh lấy đồ ăn từ trong hộp cơm ra —

Một phần thịt chiên giòn, một phần đậu đũa xào cà tím, một phần ngó xuân xào.

Còn có một chén canh gà hầm đông trùng hạ thảo.

“Món này không giống món ở nhà ăn nhỉ.” Cô ngửi thấy mùi thơm, cảm thấy hơi đói.

“Anh Kiến Quốc tự bỏ tiền mua nguyên liệu, nấu riêng cho em, đặc biệt nhờ anh mang về.” Anh vào bếp lấy một chiếc bát sứ và cái muỗng ra, đổ canh gà hầm đông trùng hạ thảo, đưa cho cô: “Anh ấy nói nếu em thích ăn, lần sau sẽ nấu tiếp, nếu không thích thì ngày mai đổi món khác.”

Bữa tối đã được Cố Vệ Đông đặt cọc chuẩn bị, với lý do: “Người lớn trong gia đình không có ở quân khu, chúng ta phải thay mặt các chú bác và các thím chăm sóc tốt cho em gái.”

Sở Đại vui vẻ chấp nhận, dù sao cũng là người nhà, anh không thấy có gì bất tiện, sợ họ thiếu phiếu thịt, anh đưa cho họ nửa phiếu thịt nhà mình.

Đoàn Đoàn và Niên Niên bây giờ không ăn ở nhà nữa, hoặc là đến bộ chỉ huy chờ Tiểu Hủ mang cơm cho ông nội rồi ăn ké luôn hoặc đến nhà ăn quân dã chiến ăn, mà ăn nhiều nhất là ở bếp ăn phi công.

Hai đứa nhỏ không kén ăn, dễ nuôi, nhưng biết rằng thức ăn ở chỗ cậu lớn ngon hơn nên thích đến đó ăn cơm hơn.

Quan trọng nhất là bếp của không quân có nhiều thịt.

Cố Khanh Khanh dùng muỗng múc một muỗng canh gà, vị rất ngon, cô uống liền nửa bát.

“Có phiền anh trai quá không nhỉ?”

“Các anh nói chỉ cần em ăn uống được, các anh vui lắm.” Thấy cô thích ăn, Sở Đại cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh cô, rất tự nhiên nâng đôi chân hơi sưng của cô lên, đặt lên đùi mình, chậm rãi xoa bóp cho cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-525.html.]

“Chị, anh rể.” Thẩm Tuy từ trên lầu xuống, tay trái và tay phải mỗi tay dắt một đứa: “Em dẫn Đoàn Đoàn và Niên Niên bộ tư lệnh ăn cơm."

“Đi đi.” Sở Đại lướt nhìn hai đứa con trai, lờ đi nụ cười dễ thương của chúng, tiếp tục nói chuyện với vợ: “Em muốn ăn trái cây gì? Lát nữa anh đi mua.”

“Nhà còn nho, em không muốn ăn gì cả.” Cố Khanh Khanh uống hết canh gà, lại bắt đầu ăn cơm: “Anh ăn chưa?”

Anh nhìn cô, cười lắc đầu.

“Sao không ăn ở căng tin xong rồi mới về?” Cô thở dài, dùng muỗng múc một miếng thịt chiên giòn đưa đến miệng anh: “Cùng ăn nhé.”

Anh không từ chối.

Anh thực ra sợ rằng nếu về muộn, cô sẽ bị đói. Theo lý thuyết thì có Thẩm Tuy ở nhà, anh yên tâm, nhưng em vợ còn phải lo cho hai đứa nhỏ, chắc không thể lo lắng chăm sóc cô ấy được.

Anh ấy mát-xa lực độ vừa phải, rất thoải mái. Cố Khanh Khanh liền ngồi nghiêng, tựa vào tay vịn của sofa, đặt cả hai chân lên người anh, tay cầm bát cơm, ăn một miếng rồi gắp thức ăn đút cho anh một miếng.

Cảm giác khó chịu của mùa hè dần tan biến dưới những cử chỉ dịu dàng của anh ấy, và những phiền muộn trong lòng Cố Khanh Khanh cũng dần biến mất. Ăn xong, cô tùy tiện bỏ cái chén lên bàn trà.

Cả hai ăn sạch sẽ đồ ăn, Sở Đại liếc nhìn qua: "Để lát nữa anh dọn.”

“Ừm.” Cố Khanh Khanh để nắp hộp cơm hờ trên hộp, ngáp một cái, dựa vào sofa, một tay chống lên lưng ghế, gối đầu nhìn anh.

“Sao vậy?” Thấy cô nhìn mình không rời, anh nhướng mày hỏi: “Anh mát-xa mạnh quá? Đau à?”

“Không.” Cố Khanh Khanh cười khúc khích: “Chỉ là em thấy anh đẹp trai thôi.”

“Phải không?” Anh cười, nhìn xuống bụng cô: “Vậy em nói xem hai đứa nhỏ này giống anh thì tốt hay giống anh cả tốt?”

“Giống anh cả.” Cô trả lời không chút do dự: “Dù sao em cũng giống anh cả mà.”

Anh khẽ cười lắc đầu, mỗi lần nói đến chuyện ngoại hình, cô và Cẩu Đản đều nhất trí cho rằng mình giống Cẩu Thặng, thực ra trong lòng cả hai đều biết là không giống chút nào.

Mỗi lần nghe hai anh em tranh luận về vấn đề này, mặt Cố Xán Dương không có biểu cảm gì, Sở Đại tin rằng trong lòng anh ấy chắc chắn đang cảm thấy sung sướng lắm.

Mà giống Cố Xán Dương cũng không sao, Đoàn Đoàn và Niên Niên đã rất giống anh ấy rồi, nếu trong bụng là hai đứa con trai, hai đứa con gái, hoặc một trai một gái, thì tốt nhất là đừng giống y hệt hai anh trai của chúng.

Nếu không, anh sẽ đau đầu lắm.

Đoàn Đoàn và Niên Niên rất biết cách làm vui lòng mẹ, trước mặt mẹ thì đặc biệt ngoan ngoãn, biết rằng mẹ là người không thể chọc giận, nếu không sẽ mất đi tình yêu của cậu và cha.

Trước mặt hai ông nội, chúng là những đứa trẻ biết cách nũng nịu để lừa đồ ăn vặt.

Trước mặt anh và Thẩm Tuy cũng như Cố Thanh Liệt, thỉnh thoảng chúng có thể giở trò hờn dỗi, nói chung không dễ thương như trước mặt mọi người.

Chỉ có trước mặt Cố Xán Dương là chúng không dám hé răng, cậu nói ăn cơm là chúng lập tức kéo ghế ngồi xuống, không chút lề mề.

Loading...