Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 524

Cập nhật lúc: 2025-03-30 07:51:58
Lượt xem: 5

Ra đến cửa bệnh viện quân y, lại thu hút không ít ánh mắt, có người lén lút thăm dò xem người đến là ai mà còn được viện trưởng tự mình đưa tiễn.

Viện trưởng Tác cũng có quân hàm, mà còn không hề thấp.

Người có thể khiến ông tự mình tiễn, trong toàn bộ quân khu cũng chỉ có vài người.

“Ơ, đó chẳng phải là Khanh Khanh và anh trai cô ấy sao.” Một chị dâu lên tiếng.

“Hử? Ai thế?”

“Chồng tôi là đại đội trưởng tiểu đoàn không quân, cô gái đó là em gái anh ấy.”

“Đứa trẻ đáng yêu bên cạnh là hai đứa con trai sinh đôi của cô ấy, người cao cao gầy gầy trông rất đẹp trai kia là chồng cô ấy, thỉnh thoảng anh ấy còn đi cùng cô ấy đi chợ mua đồ.”

Nói đến đây, chị dâu kia chợt hiểu ra, hạ thấp giọng: “Tôi biết rồi, người đi đầu tiên kia chắc hẳn là tư lệnh của quân khu chúng ta.”

“Á?!”

Đến cửa bệnh viện quân y, nói thêm vài lời với Viện trưởng Tác, đoàn người hùng dũng rời đi.

Khi đi qua chợ, Cố Khanh Khanh dẫn theo Sở Đại, Thẩm Tuy và Cẩu Đản đi mua đồ, Sở Uyên có việc nên dẫn theo Tiểu Hủ về bộ chỉ huy trước, Cố Xán Dương buổi chiều cũng phải huấn luyện, không thể ở lại lâu.

Ông Tần dẫn theo hai đứa nhỏ đứng ngoài chờ họ, Đoàn Đoàn nhìn thấy cung tiêu xã ở đằng xa, kéo tay ông không ngừng lay: “Ông nội! Kẹo kẹo~”

Chiếc chuông bạc trên cổ tay kêu leng keng, trong trẻo và vui tai.

Niên Niên cũng bắt chước, kéo tay còn lại của ông nội để năn nỉ.

Bộ trưởng bộ Ngoại giao luôn thành công trong các cuộc đàm phán ngoại giao, giờ đây chỉ là một ông lão hiền từ không biết phải làm gì khi bị cháu nội làm nũng.

Nhìn về phía chợ, họ vẫn chưa ra, ông Tần dịu dàng nói: “Nói trước nhé, chỉ được mua một ít thôi.”

“Ông nội là tuyệt nhất!” Đoàn Đoàn nói rõ ràng, đôi mắt cười cong như vầng trăng non.

Ông Tần bị chúng làm cho mỉm cười rạng rỡ, lắc đầu rồi để hai đứa kéo vào cung tiêu xã.

“Dì dì ơi! Mua kẹo kẹo ~” Niên Niên bước đôi chân nhỏ qua bậc cửa, cười rạng rỡ với người bán hàng, hàm răng trắng sáng càng thêm nổi bật.

Người bán hàng vừa nhìn thấy hai đứa nhỏ này đến, khuôn mặt nghiêm nghị cũng giãn ra đôi chút.

Khi Cố Khanh Khanh cùng mấy người đàn ông nói cười đi ra, cô thấy hai đứa con trai đang cầm kẹo hồ lô l.i.ế.m liếm, cô nhìn cha nuôi cười ôn hòa nhìn mình, thở dài.

Cô không nói gì được hai đứa nhỏ.

Vì chúng không thích đánh răng, mấy ngày nay Cố Khanh Khanh đã bảo chồng cất hết kẹo, không cho chúng ăn.

Vấn đề ;à chúng biết làm nũng với ông nội và cậu, năn nỉ ỉ ôi, Cố Khanh Khanh không thể quản nổi.

Sở Đại bĩu môi, nói với Cố Thanh Liệt bên cạnh: “Đây là thói quen do các người nuông chiều mà ra.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-524.html.]

“Vậy là cậu cũng biết, tối còn xúi chúng ngủ cùng tôi.” Cố Thanh Liệt khinh thường: “Có bản lĩnh thì tự mà dỗ con đi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngoài chuyện ăn uống, anh thật sự không có cách nào.

Sở Đại lập tức im bặt.

Ngày qua ngày, lần này Cố Khanh Khanh mang thai vất vả hơn lần trước, ốm nghén rất nặng, mùi tanh của cá và mùi trứng đều không thể ngửi, ngửi là nôn ọe ngay.

Khuôn mặt tròn trĩnh trước đây bây giờ càng ngày càng hóp lại. Sở Đại đau lòng không chịu nổi, dẫn vợ đến gặp Viện trưởng Tác để hỏi có cách nào không.

“Thử ăn nhiều hoa quả và rau xanh, ít ăn đồ sống, lạnh và dầu mỡ.” Viện trưởng Tác biết hiện tại không thể uống thuốc Đông y nên không kê đơn thêm cho cô.

“Cảm ơn chú, chú Tác.”

Sở Đại vốn định nhân dịp mang thai này dẫn vợ đi đây đi đó, hiện tại ở Nam Dương có rất nhiều loại trái cây theo mùa, hai đứa nhỏ cũng đòi ăn trái cây.

Bây giờ bụng vợ ngày càng to, đi lại không tiện, nắng ở Nam Dương hiện tại rất gay gắt, dễ bị say nắng.

Sở Đại không dám mạo hiểm.

Mặc dù có nhiều thực phẩm bổ dưỡng, nhìn Cố Khanh Khanh vẫn gầy đi nhiều, chỉ có tinh thần còn khá tốt.

Vì vợ không muốn ra ngoài đi lại, các chị dâu thân thiết hay qua lại hỏi thăm, cũng không quá mức ở nhà buồn chán.

“Bụng em trông to hơn bụng chị nhiều đấy.” Thường Nguyệt nhìn bụng của người phụ nữ đang mặc chiếc váy vải bông rộng thùng thình, rồi lại nhìn xuống bụng mình.

Bụng cô lớn hơn bụng Cố Khanh Khanh gần hai tháng, Cố Khanh Khanh lại mang thai đôi.

Cố Khanh Khanh cầm một quả nho trên bàn trà nhét vào miệng: “Gần đây em ngày càng lười, chỉ cần động một chút là cảm thấy mệt mỏi.”

Đã gần năm tháng rồi, bây giờ là giữa tháng mười.

“Chắc chắn rồi, em đang mang thai hai bé mà.” Thường Nguyệt nhận ly nước đường từ Thẩm Tuy, cảm ơn rồi nói với Cố Khanh Khanh: “May mà mấy anh em trong nhà em đều ở đây, có thể giúp cô không ít việc.”

“Cũng đỡ nhiều” Cố Khanh Khanh cũng cầm ly nước đường, gật đầu: “Hai đứa nhỏ nhà em bây giờ đi theo cậu của chúng rồi, không quấy rầy em nữa, ông nội mua kẹo để dành đưa em giữ không dám cho ăn nhiều. Em không ngửi được mùi dầu mỡ nên nhà bây giờ ít khi nấu nướng, đồ ăn đều được mọi người sau khi làm xong nhiệm vụ trở về đi nhà ăn mang về, đôi khi là anh cả em tự mình đưa đến."

“Người nhà em thật tốt.” Thường Nguyệt chân thành nói.

“Mẹ chồng và tham mưu Tiết nhà chị cũng tốt mà, ba ngày hai lượt hầm gà và xương hầm, Tiêu Tiêu nói em ấy thường ngửi thấy mùi thơm từ bếp nhà chị.” Cố Khanh Khanh cười nói.

“Nhắc đến Tiêu Tiêu, em ấy và anh trai em …” Thường Nguyệt nháy mắt.

“Cứ như thế thôi.” Cố Khanh Khanh lắc đầu: “Em cũng không biết anh trai em nghĩ gì, anh ấy là người rất có chính kiến.” Đôi khi còn quá độc đoán.

Việc của anh ấy, Cố Khanh Khanh và Cố Thanh Liệt đều không dám can thiệp.

Sợ làm chậm trễ Tiêu Tiêu, Cố Khanh Khanh là bạn, cũng đã từng kéo em ấy ra khuyên, mà cô gái ấy tính tình bướng bỉnh, nhất quyết muốn chờ một kết quả.

Cố Khanh Khanh không có cách nào, chỉ biết để mặc em ấy.

Thường Nguyệt nói chuyện thêm một lát, cô phải về ăn cơm rồi, Cố Khanh Khanh đỡ bụng đứng dậy, tiễn chị ấy đến cửa.

Loading...