Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 523
Cập nhật lúc: 2025-03-30 07:51:56
Lượt xem: 2
Thủ trưởng. Sau khi hoàn hồn, ông tiến lên chào hỏi: "Đây là?"
Nhiều người thế này, khiến ông hoa cả mắt.
Ông chỉ nhận ra lão Tần, Sở Đại và Tiểu Hủ.
"Để tôi giới thiệu một chút, đây là con trai tôi, con dâu tôi, hai cháu trai, còn đây là anh em bên nhà con dâu tôi." Sở Uyên lại quay sang nói với con cháu đằng sau: "Vị này là quân y riêng của cha, viện trưởng bệnh viện quân y, cũng là người bạn cũ của cha, theo bối phận các con kêu ông ấy một tiếng chú đi."
Cố Thanh Liệt đang bế Tiểu Đoàn Đoàn nhe răng cười, không chút ngại ngần gọi: "Chú Tác!" Giọng nói to rõ, vang.
"Chú Tác." Cố Khanh Khanh cũng theo đó mà gọi.
"Tốt, tốt, tốt." Viện trưởng Tác nhìn thấy các quân nhân ở hành lang quay đầu nhìn theo hướng này, ông nói: "Mọi người vào văn phòng của tôi trước."
Sở Uyên cũng không muốn gây sự chú ý, đi theo ông ấy.
Thường Nguyệt khi đến nơi nhìn thấy cảnh tượng này, cô nói với Cố Khanh Khanh rằng cô đi một mình được rồi. Trong lòng cô hơi e ngại Tư lệnh quân khu, không dám đi cùng.
Cố Khanh Khanh không ép buộc chị ấy.
Cô theo mọi người vào văn phòng, nhìn qua một lượt, thấy phần trên tường là màu trắng, phần dưới là màu xanh lá cây, có một chiếc tủ hồ sơ sắt rất lớn, một chiếc bàn gỗ và một chiếc ghế, dựa vào tường là hai chiếc ghế sô pha và một chiếc bàn trà.
Cửa sổ rất lớn, khung cửa sổ sơn màu xanh lá, góc tường có một chậu cây xanh tươi tốt.
"Cứ tự nhiên ngồi cả đi." Viện trưởng Tác mỉm cười tiếp đón.
Tiểu Hủ và đồng chí lính cần vụ của ông Tần không cần phải nói, tự động tìm cốc pha trà cho mọi người.
Sở Uyên và ông Tần ngồi xuống một cách tự nhiên, những người còn lại cũng lần lượt ngồi xuống, lắng nghe người lớn nói chuyện.
"Thủ trưởng lần này đến không chỉ đơn giản là để kiểm tra sức khỏe đúng chứ?" Viện trưởng Tác nhìn thấu mọi chuyện.
"Không qua mắt được ông rồi." Sở Uyên cười sảng khoái: "Khanh Khanh, lại đây để chú Tác bắt mạch cho con."
Viện trưởng Tác nhìn theo ánh mắt của ông ấy, người phụ nữ sắc mặt hồng hào, đôi mắt trong sáng, trông không có vấn đề gì.
Ông có chút suy tư, lấy từ dưới bàn trà ra một chiếc gối kê tay để bắt mạch: "Đưa cổ tay ra."
Cố Khanh Khanh làm theo lời ông.
Khi ông bắt mạch, mọi người đều im lặng, ngay cả Cố Thanh Liệt vốn luôn lảm nhảm còn phải nín thở nhìn.
Đoàn Đoàn và Niên Niên biết mình sắp có em trai hoặc em gái, rất vui mừng, hai mắt mở to nhìn mẹ.
Sở Đại ngồi bên cạnh Cố Khanh Khanh ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường, nhưng trong lòng hơi căng thẳng, ít nhất không điềm tĩnh như vẻ bề ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-523.html.]
"Mạch đi lại như hạt châu, lưu thông trơn tru, là mạch hỷ." Viện trưởng Tác trầm ngâm một lúc, rồi nói tiếp trong ánh mắt mong đợi của mọi người: "Hơn nữa là thai đôi."
Cố Khanh Khanh cảm thấy đầu óc ong ong, theo phản xạ nhìn sang chồng bên cạnh, trong mắt có phần trách móc.
Sở Đại ngượng ngùng đưa tay sờ sờ mũi.
Cố Xán Dương trong một khoảnh khắc giật mình, sau đó giấu đi cảm xúc.
Thẩm Tuy lo lắng nhiều hơn vui mừng, khi còn trên đảo, chị gái mang thai Đoàn Đoàn và Niên Niên rất vất vả, cậu sợ chị lại phải chịu khổ.
Cố Thanh Liệt thì cười toe toét: "Tôi đã nói rồi mà, có khả năng là thai đôi, có khi lại là hai thằng nhóc nữa!"
Cố Khanh Khanh cảm thấy trời đất sụp đổ, cuộc đời không còn hy vọng.
Cố Xán Dương lạnh lùng liếc em trai một cái, khiến Cố Thanh Liệt lập tức im lặng.
Sở Uyên ngẩn ra một lúc, sau đó mới hoàn hồn: "Có điều gì cần chú ý không?"
Sở Đại chăm chú nhìn viện trưởng Tác, chuẩn bị ghi nhớ lời ông nói.
"Thai đôi cần nhiều dinh dưỡng hơn thai đơn, bình thường cần chú ý bổ m.á.u và bổ sung canxi, lát nữa tôi sẽ kê đơn thuốc bổ khí huyết, người nhà mang đơn thuốc đi xuống bên dưới lấy thuốc, lấy thêm hai chai canxi."
Nói xong, ông lấy giấy bút mang theo bên mình để kê đơn.
Đối với việc thai đôi, ông không thấy lạ, Sở Uyên đã nói trước với ông rằng mình có hai cháu trai là sinh đôi, hai đứa nhỏ trước mắt trông y hệt nhau, chứng tỏ trong gia đình của Sở Đại hoặc vợ có gien này.
Nhìn lại hai người anh trai của vợ Sở Đại, có vẻ ngang tuổi, chẳng có gì khó hiểu.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Cảm ơn chú Tác." Cố Khanh Khanh vội vàng cảm ơn.
“Không cần khách sáo đâu con, chú và cha con đã quen biết nhau nhiều năm rồi, A Đại cũng coi như là do chú nhìn lớn lên.” Ông xé đơn thuốc ra, ký tên mình vào rồi đưa cho Sở Đại: “Bây giờ có thể đi lấy thuốc được rồi, phòng thuốc Tây ở bên kia, con biết chứ?”
“Biết ạ.” Người đàn ông nhận lấy đơn thuốc, đứng dậy nói: “Cảm ơn chú Tác.”
Viện trưởng Tác chỉ phất tay, ra hiệu cho cậu ta mau đi đi.
Sở Uyên và ông Tần cũng lần lượt đưa tay lên bắt mạch, Viện trưởng Tác dặn dò một số điều cần chú ý, Tiểu Hủ và lính cần vụ của ông Tần lấy sổ tay ra ghi chép, sau này xong xuôi.
Nói chuyện thêm một lát, Viện trưởng Tác nói: “Khanh Khanh, sau này mỗi nửa tháng con đến bệnh viện quân y kiểm tra một lần nhé, có thể trực tiếp tìm chú, nếu không có chú ở đây thì tìm phó viện trưởng Khương.”
Vì là con dâu nhà họ Sở, lại đang mang thai đôi nên Viện trưởng Tác quan tâm hơn.
“Con biết rồi, cảm ơn chú Tác.”
Sở Uyên nhìn đồng hồ treo tường, nói: “Hôm nay vậy là được rồi, lần sau nói chuyện tiếp.”
Viện trưởng Tác biết mỗi ngày quân khu đều có rất nhiều tài liệu cần ông ấy phê duyệt, nên cũng không giữ lại: “Để tôi tiễn ngài.”